Hai từ "Đan Hy" vừa được thốt ra từ miệng Nguyên Sâm khiến sắt mặt của cô gái trước mặt lão đanh lại.
Nàng ta dồn lực vào lòng bàn tay, siết chặt gò má của lão, âm thanh oe óe bật ra từ miệng lão, lão đang đau đớn lắm.
Lão vùng vẫy cố thoát khỏi ảo ảnh, nhưng cái ảo ảnh kia quá mạnh.
Nó như âm hồn bất tán, đeo bám lão không buông. Nếu như không bị nhốt trong đền thờ quỷ thì Nguyên Sâm đã thoát khỏi bàn tay của Đan Hy trong một cái chớp mắt.
Sức lực của lão ngang ngửa một ông già ốm yếu bình thường, dĩ nhiên chẳng cách nào thoát khỏi Đan Hy nữa, lão đánh đăm đăm nhìn nằng bằng bộ dạng sắp chết đến nơi.
Đáng ghét nhất là Huyết Yêu đứng như pho tượng phía đối diện và đang nhìn lão như nhìn một con thú trong rạp xiếc. Nguyên Sâm từng mạnh miệng nói với Thủy Hà rằng lão chưa từng biết thương hoa tiếc ngọc một ai.
Thật ra đó chỉ là lời dối trá mà lão đang cố hét vào mặt công chúa.
Lão đã từng thương hoa tiếc ngọc rồi, đó là Đan Hy, người đàn bà đang muốn giết chết lão lúc này."Phiền thật." Lão lầm bầm.
Đôi mắt u uất của Đan Hy đập vào mắt Nguyên Sâm khiến lão nhớ lại vài ký ức vụn vặt, không liền mạch.
Thật nực cười khi tất cả tội ác của lão, lão đều không mấy áy náy, duy chỉ nàng mới khiến lão sợ sệt, đến mức đặt lời nguyền lên linh hồn nàng, khiến nàng không thể siêu thoát. Thời đó, tam giới vẫn chưa rạch ròi trong chuyện phân chia ba địa phận thuộc ba người khác nhau cai quản, mà tam giới có người đứng đầu là một người duy nhất là Thiên tử.
Những yêu ma quỷ quái, yêu tinh sống chung với nhau, mặc dù con người không nhìn thấy chúng. Sau này, yêu ma quỷ quái quá lộng hành và gây nguy hại cho con người, Thiên tử đã lập ra Âm phủ
- nơi cai quản những người đã chết và biến thành ma quỷ.
Nơi này chịu sự thống trị của Địa Mẫu.
Ngoài ra, ông còn đặt một cánh cửa đi lại giữa âm giới và hạ giới chính là cổng địa ngục – nơi mà Ngư Lâm đang canh giữ tại trường học. Thiên tử còn lập ra một đội thiên binh thiên tướng chuyên bắt nhốt yêu tinh, sinh vật huyền bí không chịu an phận.
Bắt buộc những người sinh ra và có linh lực đặc biệt đều tập trung lại tại một nơi học tập, huấn luyện thành những người có thần lực, có tính cách tốt đẹp.
Những ai tự ý tu luyện đều là yêu tinh ngoài vòng kiểm soát và đều bị bắt nhốt vĩnh viễn. Yêu tinh được trông nơm bởi thần tiên.
Nhất định không được hiện nguyên hình và gây hại cho con người.
Con người là một thực thể sống duy nhất không bị chi phối bởi cả thần tiên và địa phủ, được quản thúc bới chế độ thống trị bởi một vua (cùng là con người). Nguyên Sâm lúc bấy giờ chưa phải là thần tiên, cũng không phải yêu tinh hay ma quỷ.
Gã chỉ là một thiếu niên mang trong mình linh lực mạnh mẽ.
Những người như gã sẽ được tiếp nhận vào một ngôi trường dành cho những người như gã.
Để không trở thành một yêu tinh thì gã buộc phải tu luyện trở thành thần tiên hoặc tiểu thần. Người ta nói rằng, thời khắc nhận ra thần lực chính là thời khắc quyết định con người ấy sẽ trở thành cái gì.
Đó đều nằm trong sự lựa chọn của họ.
Việc trở nên tốt hơn hoặc trở nên độc ác đều được quyết định ở khoảnh khắc này. Nguyên Sâm là một chàng trai có vẻ ngoài bình thường, không quá tuấn tú, cũng không quá xấu xí.
Nhưng lại là một kẻ có tham vọng cao, không giống vẻ ngoài bình thường kia chút nào.
Gã không muốn trở thành thần tiên, thần tiên cũng chỉ là con tốt dưới mắt Thiên tử mà thôi.
Gã muốn đứng đầu cả thiên hạ cơ. Khi Nguyên Sâm vừa nhận ra những chuyển biến kì lạ bên trong cơ thể thì liền rời khỏi quê nhà – nơi có đứa em gái đang tuổi mới lớn.
Gã muốn tìm ra bản chất con người của mình, không muốn cứ ngồi một xó trong khu rừng này.
Gã muốn bay xa, muốn tung cánh trên bầu trời rộng lớn.
Gã sẽ trở thành một thứ gì đó mà người ta chỉ cần nghĩ đến thôi cũng phải khiếp sợ.
Có lẽ việc trở thành vua của con người sẽ tuyệt vời nhất. Nguyên Sâm trà trộn vào dân gian, tìm cách làm sao trở thành một vị hoàng đế và cai trị con người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!