Chương 44: Cuộc gặp gỡ nào cũng đến lúc phải chia ly

Ngọc Huyền không dám nhìn vào mắt của Thiên Thanh bởi ánh mắt nồng nàn của anh như đốt cháy lồng ngực cô, đốt cháy cả linh hồn cô. Cô cúi mặt nhìn mặt đất đầy cỏ, giọt sương đêm trượt nhẹ trên phím lá như lòng cô cũng đang trượt nhẹ mềm nhũng.

Thiên Thanh nói như hờn dỗi:

"Sao đến tận bây giờ em mới chịu gặp anh?"

"Em không biết phải đối mặt với anh như thế nào, lấy thân phận gì, xuất hiện ra làm sao mới không dọa anh sợ?"

"Anh rất muốn gặp em một lần, dù là linh hồn của em thôi anh vẫn muốn gặp. Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em."

Ngọc Huyền nhẹ lướt ngang qua người Thiên Thanh, cô ngoioff tựa đầu vào bia mộ của chính mình đưa mắt nhìn xa xăm, cô nói nhẹ bâng:

"Em cũng muốn chính mình hỏi anh một câu, em muốn chính tai mình nghe thấy… Anh…", Ngọc Huyền ngập ngừng không biết phải nói tiếp như thế nào.

Thiên Thanh thấy vậy liền chớp lấy cơ hội, anh nhanh miệng nói trước:

"Anh cũng yêu em. Có lẽ câu nói này đã muộn màng, nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết. Trái tim anh không phải sắt đá, đương nhiên cũng cảm động trước tấm chân tình của em. Những việc em làm trong âm thầm không phải anh không biết, chỉ là anh vờ như không biết, vờ như trái tim này không loạn nhịp, để giờ đây anh tiếc nuối cả một đời. Tất cả cũng do anh sợ, sợ chúng ta còn quá nhỏ để nói chuyện đường dài, sợ cả em lẫn anh sẽ bị tình cảm chi phối mà không thể học hành được, cũng sợ sẽ gây rắc rối cho em bởi anh là con trai thầy hiệu trưởng, ba của anh sẽ không để yên khi biết con trai mình yêu một học sinh trong trường. Thế nên anh mới tự mình quyết định khi nào mình tốt nghiệp xong anh sẽ tỏ tình với em."

Thiên Thanh cầm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của Ngọc Huyền lên và vuốt ve:

"Anh không ngờ rằng sẽ không còn được gặp em nữa, anh không ngờ rằng vì anh có tình cảm với em mà dồn em vào con đường chết. Anh thật sự không hề biết Thành có ý định giết chết em. Thành là người đã giết chết em, cũng tại anh viết trong cuốn nhật ký tờ giấy hẹn gặp mặt. Nếu anh biết…. nếu anh biết.. mọi chuyện có tốt hơn không?"

Thiên Thanh cố ngăn nước mắt không tuôn rơi trước mặt người con gái anh yêu, nhưng không thể ngăn nổi sự nghẹn ngào trong lời nói:

"Em có trách anh không?"

"Không hề.", Ngọc Huyền đưa tay sờ gò má gầy gò của Thanh nức nỡ, "Em không trách anh, thật đấy. Có lẽ là do số phận em đã tận, có lẽ chúng ta có duyên gặp gỡ nhưng không đủ nợ để ở bên nhau. Được gặp anh lần cuối như thế này, được chính tai mình nghe ba chữ anh yêu em từ anh, em đã rất mãn nguyện, em không còn điều gì tiếc nuối nữa. Em mong anh sao này sống tốt hơn, quên em đi, hãy trân trọng người đã ở bên cạnh anh suốt thời gian qua."

Thiên Thanh không hiểu, đưa mắt nhìn Ngọc Huyền mong cô giải thích tiếp chuyện mình vừa nói, Ngọc Huyền lau nhanh nước mắt nói:

"Dù sao em cũng đã chết rồi, anh ôm mãi một mối tình như vậy cũng không được. Em muốn anh sống hạnh phúc. Anh đừng chỉ nhìn về quá khứ, anh hãy nhìn về thực tại của mình. Nhi rất yêu anh, có khi còn yêu anh hơn cả em, mười năm qua cô ấy vẫn một lòng một dạ với anh, vẫn hy vọng anh nhìn về phía cô ấy một lần, bao nhiêu lần bị anh từ chối tình cảm nhưng cô ấy vẫn không bỏ cuộc, tình cảm ấy đến em còn cảm động sao anh lại vô ý như vậy."

"Anh chỉ cần em."

"Em chỉ là một linh hồn, em còn phải đi tiếp cuộc hành trình của mình, có thể em sẽ ở trên thiên đường dõi theo từng bước đi của anh, có thể em sẽ đầu thai chuyển kiếp sẽ có một cuộc sống mỹ mãn khác. Anh không cần vì một người không còn sống trên đời mà ôm mãi nỗi đau đó. Nếu vậy em sẽ không đành lòng đi tiếp."

"Vậy thì hãy ở lại bên anh."

"Anh hồ đồ thật. Chúng ta âm dương cách biệt làm sao mà ở bên nhau được. Một con ma nếu tồn tại trên dương gian quá lâu sẽ đánh mất ma khí và trở thành quỷ dữ, anh muốn em bị như vậy sao, với lại em ở bên anh sẽ tổn hại đến nguyên khí của anh."

Thiên Thanh ngồi gục mặt vào hai đầu gối, đau lòng nói:

"Nếu vậy em xuất hiện làm gì, em cứ như vậy mà đi đi."

Ngọc Huyền dịu dàng:

"Em đến tạm biệt anh, em đến để khuyên anh quên em đi, anh đã nhớ em tận mười năm rồi, biết được điều này em đã hạnh phúc lắm rồi, em mãi mãi còn sống trong trái tim của anh, đúng chứ."

Ngọc Huyền nâng đầu của Thiên Thanh dậy, cô nhìn vào đôi mắt ngập tràn nước mắt của anh, cô gằn giọng:

"Không lẽ anh thật sự muốn em trở thành quỷ dữ?"

"Anh không tin trên đời này có ma quỷ, có lẽ do anh nhớ em nên em đã đến gặp anh trong giấc mơ. Em không có quyền bắt anh quên em đi. Anh hứa sẽ sống tốt, nhưng trong tim này sẽ luôn có một vị trí cho em. Tâm nguyện tìm ra hung thủ anh đã làm được, anh chỉ còn tâm nguyện cuối cùng muốn làm cùng em."

Ngọc Huyền không kịp hỏi chuyện gì, Thiên Thanh đã áp đôi môi nóng rực lên đôi môi giá lạnh của cô. Cô nhắm mắt cảm thụ nụ hôn của anh, nó nhẹ nhàng, ướt đẫm cả nước mắt.

Sau đó cô biến mất, cô không muốn ở thêm một phút nào nữa, cô sợ bản thân mình trở nên tham lam muốn ở bên cạnh anh lâu hơn. Cô cũng không muốn những người bạn của mình thất vọng về mình, vì tình cảm nam nữ mà đánh mất ma khí trở thành quỷ dữ vì muốn tồn tại trên trần thế.

Thiên Thanh ôm trọn không khí vào lòng. Khi phát hiện trong vòng tay của anh chẳng có mỹ nhân, anh đau lòng rống lên. Nhưng anh vẫn mãn nguyện, được gặp cô ấy một lần sau cùng dù trong mơ anh cũng cảm thấy hạnh phúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!