Chương 43: Thiên thanh và ngọc huyền

Thế mà cái "Rắc rối" mà Nhất Uy vừa nói lại không hề đêm lại một chút rắc rối nào cả. Nó dường như chỉ xuất hiện trong vài phút đủ hù dọa người ta mà chẳng làm gì khác. Trúc Chi ngờ vực cứ trố mắt nhìn lên trời cho đến khi Thanh Lâm khẽ vỗ vào vai cô một cái, cô mới giật mình tỉnh táo lại.

Bầu trời tự dưng ngừng đổ mưa, những cơn lốc cũng ngừng hẳn, cơn gió ngoài kia cũng thôi thét gào, mây đen tự dưng cũng tan dần đi. Trúc Chi và Nhất Uy vẫn còn đang mơ hồ về chuyện lúc nảy, hai người ái ngại nhìn nhau. Chắc chắn hai anh em Thanh và Lâm không nhìn thấy sinh vật vừa rồi, nếu không họ đã nói về nó rồi. Còn hai người không thể nói với nhau về nó ngay trước mặt hai anh em nhà họ được.

Trúc Chi ngó xuống thấy chú bảo vệ đang chạy một mạch tới bọn họ, cô lo lắng đưa mắt nhìn mọi thứ trong căn phòng, nó trông chẳng khác gì một đống rác, khắp nơi toàn sách là sách, những hàng kệ rơi xuống nằm bẹp xuống đất, mảnh kính vỡ vung vãi tứ tung. Trúc Chi nhìn lên đồng hồ treo tường đang điểm đúng 8 giờ tối, với tình hình này rất có thể họ sẽ ở lại đây đến khuya.

Chú bảo vệ nhìn vào căn phòng với mặt mày đầy u tối. Thiên Thanh đã giải thích với chú do đợt gió lúc nảy làm vỡ kính và mọi thứ, nhờ vậy chú bảo vệ mới tin (chú biết Thanh Lâm và Thiên Thanh là con trai thầy hiệu trưởng). Thiên Thanh nhờ chú bảo vệ giúp họ thay một cái kính mới cho cửa sổ, giúp họ khiêng mấy cái kệ lên cho ngay hàng thẳng lối, chuyện xếp lại cuốn sách giao lại cho họ cũng được.

Bốn người bọn họ phải mất hết hai tiếng mới xếp xong cả đống sách nằm ngỗn ngang khắp nơi, ai nấy cũng mệt lữ. Trúc Chi nằm bẹp xuống đất thở phì phò, Nhất Uy vội vàng ngồi xuống dùng khăn ướt trên bàn lau mồ hôi trên trán cho cô. Thanh Lâm thấy vậy liền quay đi chổ khác, không muốn nhìn thêm một lần nào.

Nhất Uy nói với Trúc Chi:

"Hôm nay cậu mệt mỏi cả ngày rồi, tui mà không đưa cậu về nhà sớm, anh Tú đánh tui bầm gan tím mật mất."

Trúc Chi cười khà khà:

"Có tui mà ảnh dám đánh cậu chắc?"

"Mất công lại kêu tụi mình đi hẹn hò gì nữa là khổ."

"Ông anh của tui bị tự kỷ, cứ hỡ tụi mình đi chung là lại suy diễn lung tung, nam nữ đi chung đâu nhất thiết đang hẹn hò đâu."

"Anh của cậu mừng vì cậu đã mở lòng với mọi người đó. Cậu nên thông cảm cho ảnh mới đúng, ảnh rất lo cho cậu, sợ cậu không có bạn bè chơi cùng."

Trúc Chi bĩu môi:

"Không biết ảnh muốn tui có bạn bè hay muốn tui lấy chồng nữa, cứ suy diễn lung tung, tụi mình phải nói với ảnh bao nhiêu lần rằng giữa tụi mình không có tình cảm nam nữ gì hết thì ảnh mới tin đây?"

Thanh Lâm nghe Trúc Chi nói như vậy tự dưng vui hẳn lên, cậu đã lo rằng giữa Trúc Chi và Nhất Uy có cái gì đó thật, tại Nhất Uy chưa từng đối xử với một đứa con gái nào nhu hòa như vậy, trước giờ với ai nó cũng toàn trưng ra một bộ mặt lạnh lùng thôi. Có vẻ cậu đã quá lo lắng rồi.

Bốn người mạnh ai nhà nấy về. Trước khi chia tay nhau tại trước con hẻm vào nhà Trúc Chi, Thanh Lâm cứ phải nhắc đi nhắc lại hoài chuyện Trúc Chi và Nhất Uy cần tới bệnh viện vào ngày mai để chắc chắn rằng họ không sao, Trúc Chi phải hứa đến lần thứ năm thì Thanh Lâm mới thôi nói nữa.

Tuấn Tú đã đợi Trúc Chi trước cửa nhà từ rất lâu, anh nghe hai đứa nó rù rì đi điều tra án của cô bạn ma kia, đến giờ vẫn chưa về. Anh lo lắng đi qua đi lại trước bậc thềm như một thằng ngốc, chốc chốc lại ngóc đầu lên nhìn về phía con hẻm để xem xem tụi nó đã về chưa. Tuấn Tú reo lên vui mừng khi thấy hai đứa nó đang đi về phía mình, không ai trong số họ bị thương, anh đã lo thái quá rồi, anh phải biết tụi nó đi cùng với tên đầu đỏ Huyết Yêu – một vị thần tiên rất mạnh, sẽ được an toàn mới phải.

Huyết Yêu đã về từ rất lâu, còn hai đứa chưa chịu về, đó là lý do anh lo lắng. Tuấn Tú vẫy tay với hai đứa, tụi nó chạy vội về phía anh.

Tuấn Tú nói trước:

"Thầy của hai đứa đã về cách đây 30 phút mà không thấy hai bây về, anh sốt ruột nảy giờ."

"Tự dưng trời mưa to tạt vô thư viện, tụi em phải ở lại don dẹp xong mới về được."

Tuấn Tú nói với Nhất Uy:

"Chú vô nhà ăn một chút đi rồi về. Từ chiều đến giờ tụi bây đã ăn gì đâu."

Nhất Uy gật đầu cười với Tuấn Tú một cái rồi theo anh vào nhà. Nhất Uy thấy Huyết Yêu đang ngồi sẵn trong bàn ăn chờ bọn họ. Huyết Yêu gửi nụ cười hiếm hoi cho cả bọn khiến Tuấn Tú rùng mình ớn lạnh.

Trúc Chi chạy tới ngồi gần Huyết Yêu, cô thật sự có rất nhiều chuyện muốn nói với hắn. Cô bắt đầu:

"Tụi này có rất nhiều chuyện muốn kể cho anh nghe."

Huyết Yêu chỉ "Ờ" rồi vùi đầu vào chổ thức ăn trên bàn. Trúc Chi nói tiếp:

"Lúc nảy tụi này gặp một sinh vật rất giống với mô tả của anh về Thuồng luồng tinh, nó giống như con trăn nhưng lớn hơn gấp ngàn lần, trên đầu có hai cặp sừng như rồng. Nó chỉ xuất hiện một chút rồi thôi hà."

Huyết Yêu buông đũa trong tay xuống, hắn trầm ngâm:

"Cuối cùng cũng chịu lòi cái đuôi ra ngoài, ta đã tìm nó vất vả cỡ nào. Không sao, chuyện đó cứ để ta lo, Thuồng luông tinh không giết người bừa bãi đâu, đừng sợ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!