Chương 39: Cạm bẫy

Đồng hồ treo tường điểm đúng 7 giờ, Trúc Chi và Nhất Uy vẫn chưa phát hiện ra người thứ ba đang ở ngoài kia theo dõi họ.

Hắn vừa đốt xong tờ giấy, vừa nhìn ngó xung quanh như đang chờ đợi. Quả nhiên, chỉ trong chớp mắt, Vô Âm xuất hiện từ đằng sau hai người, hắn giơ cây búa lên đập vào đầu họ. Trúc Chi và Nhất Uy lần lượt ngã xuống, máu me lênh láng khắp sàn nhà. Vô Âm giết người xong liền biên mất, hắn đánh rơi cây búa bên cạnh xác của họ.

Thành đứng bên ngoài thấy tất cả. Trái tim gã nhảy lên vui sướng, gã hưng phấn tột độ. Gã mở cửa bước vào, gã muốn chắc chắn xem hai người kia đã chết thật chưa.

Gã ngó đằng sau lưng xem xét cung quanh, gã sợ trong khi gã vào thư viện, chú bảo vệ xuất hiện cất ngang chuyện tốt của gã.

Thành cầm cây búa lên, gã không hiểu sao lần này tên yêu quái giết người lại bất cẩn đánh rơi chiếc búa lại như vậy, gã phải làm sao với cây búa này đây, lỡ có người bắt gặp lại nghi ngờ gã giết chết hai người kia thì nguy. Gã lầm bầm chửi rủa, nghe giống như tiếng mèo kêu hơn là tiếng người nói chuyện, chắc chắn gã đang rủa tên mặc áo choàng đen.

Thành cúi người xuống lật thi thể của Trúc Chi lại, gã kê tay lên mũi cô để chắc rằng nó không còn thở nữa.

"Đã chết.", hắn reo mừng.

Cuối cùng cô ả cũng chết, gã mừng thầm.

Gã thầm cảm tạ trời đất đã cho gã sở hửu một kẻ giết người máu lạnh như vậy. Không, có lẽ chính gã mới là người máu lạnh nhất. Bởi vì gã nhìn thi thể của hai học sinh nằm đó, ngoài vui mừng khi thấy người ta bị giết hại ra chỉ toàn sự lạnh lùng. Gã cầm cây búa đi qua đi lại, gã nhanh tay lấy đại tắm màn chê ở cửa sổ lau đi dấu vân tay của gã, rồi suy nghĩ làm thế nào để giấu cây búa mà không bị người khác phát hiện?

Bỗng tiếng ai đó hắc xì phá bỉnh dòng suy nghĩ của gã, gã giật mình quay nhìn vào hai thi thể đang nằm bên đó. Nếu chúng đã chết, vậy ai là người hắc xì? Phải rồi. Gã chưa xem xác chết của tên con trai, có thể nó còn sống, gã bất cẩn quá. Nghĩ thế, gã từ từ tiến lại một cách thận trọng, tay giơ cao cây búa, chuẩn bị nện vào đầu Nhất Uy nếu nó còn sống.

"Nếu ta là ngươi, ta sẽ không làm thế đâu."

Thành giật mình quay đầu về phía giọng nói lạnh tanh kia. Gã sững sờ. Đứng đang dựa lưng vào cửa chính là Huyết Yêu – người đã tiết lộ cho gã biết hai người kia bị hắn cấm túc tại thư viện vào tối hôm nay, hắn mặc nguyên một bộ màu đỏ, lúc này Thành mới nhìn kỹ tên Huyết Yêu này: đôi mắt của hắn phát ra một luồng khí lạnh bức người, gã không hiểu vì sao khi nhìn vào đôi mắt của Huyết Yêu lại bất giác lùi về sau đến té ngã, đánh rơi luôn cây búa, toàn thân run rẩy.

Huyết Yêu lững thững bước vào thư viện đến bên cửa sổ thì dừng lại. Hắn nhìn ra ngoài trời, bầu trời như bị nhuốm một màu đỏ của máu, những áng mây cũng đỏ chót, tia chớp lóe lên xóa tan bầu không khí đáng lý ra phải yên tĩnh vốn có lúc về đêm. Huyết Yêu có thể nhìn thấy dáng vẻ vội vã của chú bảo vệ khi chạy vào căn phòng quan sát của mình trùm kín mền lại.

Những chiếc lá khô bị gió cuốn bay trời lên tạo thành hình xoắn ốc, hắn đưa tay đóng lại cửa sổ hòng ngăn cơn gió như vũ bão ngoài kia chuẩn bị ồ ạt thổi vào bên trong.

Thành vẫn còn đờ đẫn nhìn gã tóc đỏ. Gã lấy lại bình tĩnh, bò tới cầm cây búa lên phóng thẳng vào người của Huyết Yêu. Huyết Yêu chụp được cây búa trong nháy mắt, Huyết Yêu lạnh lùng nói:

"Ta đã nói với ngươi, ngươi không nên dùng nó để giết người. Nếu không ngươi sẽ biến thành Vô Âm mãi mãi."

Thành ngạc nhiên khi Huyết Yêu có thể đỡ cây búa mà không hề bị thương. Gã hoảng sợ nhìn người trước mặt, rút cuộc tên tóc đỏ là ai mà có thể phản xạ tốt như vậy, hắn không hề đơn giản chút nào. Thành không biết có nên hỏi hắn hay bỏ chạy ra ngoài, cuối cùng gã chọn bỏ chạy là thượng sách. Nếu gã chạy ra ngoài và đổ thừa người giết hai đứa nhỏ là tên tóc đỏ kia là hay nhất.

Gã lồm cồm đứng dây, chạy ra ngoài cửa.

Nhưng cánh cửa đóng chặt, gã không có cách nào mở nó ra được. Dường như có một sức mạnh siêu nhiên nào đó đang chặn cánh cửa lại. Gã kinh sợ tột độ. Gã cố nhớ lại trong cuốn sách về yêu quái gã từng đọc có trang nào mô tả về tên tóc đỏ kì quái này không, nhưng chẳng có cái nào hết. Gã hoang mang gục xuống sàn nhà. Gã thì thào:

"Rút cuộc mày là tên nào....???"

Huyết Yêu cười cười, đôi mắt vẫn giữ nguyên trạng thái lạnh lùng vô âu vô lo. Hắn phê phẩy cánh quạt một cái, Nhất Uy và Trúc Chi tỉnh dậy, họ mở mắt nhìn nhau cười.

Lúc này, Thành chỉ muốn hét to, làm sao hai ngươi kia lại có thể còn sống, rõ ràng gã đã tận mắt chứng kiến chúng bị tên mặc áo choàng đen giết rồi cơ mà.

Trúc Chi lau một vết máu còn vướng trên cổ Nhất Uy, cô nói:

"Chắc anh kinh ngạc lắm nhỉ? Chắc anh rất muốn biết tất cả mọi chuyện là như thế nào nhỉ?"

Trúc Chi nháy mắt với Huyết Yêu một cái, hắn lập tức hiểu ý cô, hắn lôi bích hoa sen ra và thổi hơi vào đó. Ngọc Huyền hiện ra, mặt mày xám xịt, mắt u buồn nhìn lấy Thành.

Thành càng lúc càng hoảng sợ, nhịp tim của hắn càng lúc càng đập nhanh như thể muốn rơi ra khỏi lồng ngực. Chuyện quái gì đang xảy ra với hắn thế này. Đầu tiên, thầy Huyết Yêu bỗng dưng xuất hiện với khuôn mặt đầy sát khí, sau đó hai người đáng lý đã chết lại sống dậy, sau cùng hồn ma của Ngọc Huyền lại cùng xuất hiện với gã tóc đỏ.

Trúc Chi giải thích:

"Để em giới thiệu: Đây là Ngọc Huyền, 10 năm trước đã bị giết ngay trong lớp học sau khi nhận được bức thư tay cứ ngỡ của anh Thiên Thanh – người trong mộng của chị ấy, vụ án của chị ấy bị xếp vào những vụ án không thể lý giải nổi bởi vì hung thủ lẫn hung khí đều không thể tìm ra được."

Trúc Chi bước tới cạnh Thành, cô nhìn vào đôi mắt đang toát ra vẻ sợ hãi tột độ của anh ta rồi nói tiếp:

"Tên sát nhân chính là anh – Lưu Văn Thành. Anh đã xé trộm tờ nhật ký của anh Thanh, sau đó nhờ đại một bạn nữ đưa cho chị Huyền, chị ấy mừng rỡ khi nhận được bức thư tay của người trong mộng mà không biết rằng tối hôm đó chính là ngày chết của mình. Anh đã triệu hồi Vô Âm đồng thời đốt sợi tóc và tên tuổi của chị ấy, biến chị ấy thành nạn nhân. Còn anh ung dung dưới gầm trời, vẫn sống vui vẻ, chẳng hối hận về chuyện mình đã làm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!