Nhất Uy cố vặn ổ khóa tay nắm tròn. Nhưng có vẻ nó bị khóa từ bên trong. Trúc Chi lại không có chìa khóa phòng của anh mình. Cô run rẩy, nước mắt ràn rụa, không dám tưởng tưởng ra viễn cảnh: xác của Tuấn Tú nằm đó, đầy máu.
"Không được.", Trúc Chi thì thào, vẫn đập tay vào cánh cửa đến mức tay cô đỏ hoe.
Cô bắt đầu khóc to. Tuấn Tú là người thân của cô. Khó khăn lắm mới có lại những tháng ngày ấm áp bên gia đình, cô không muốn mất mát thêm nữa. Dù Tuấn Tú không phải là anh ruột của cô. Nhưng cô đã xem anh là anh hai của mình từ lâu. Cô ngã khuỵa xuống đất, ôm ngực rên rĩ:
"Đừng giết anh ấy."
Nhất Uy rút cây kiếm từ thắt lưng ra, cậu chém cánh cửa ra làm hai, dùng chân đạp bay nó, rồi chạy vào phòng. Trúc Chi lau nhanh nước mắt, chạy vào theo. Cô thấy mặt Tuấn Tú đầy mồ hôi, tráng anh nhăn lại, môi tím tái, hai tay nắm chặt ga trải giường và đang dẫy dụa trong đau đớn.
Nhất Uy chạy đến giường của Tuấn Tú. Cậu không do dự liền dùng kiếm đâm mạnh xuống tay của Tuấn Tú.
Tuấn Tú rống lên đau đớn, rồi giật mình tỉnh giấc. Anh thở hổn hển như vừa chạy bộ cả quãng đường dài, mồ hôi ướt hết cả nệm. Trúc Chi ôm chầm lấy Tuấn Tú. Cô nói trong sợ hãi:
"Em tưởng không còn gặp được anh."
Tuấn Tú vỗ vỗ lưng Trúc Chi an ủi:
"Chỉ là ác mộng thôi. Anh sẽ không sao đâu."
Trúc Chi nói trong nước mắt:
"Đó không phải là ác mộng. Là do quỷ gây ra. Hắn giết người trong mơ. Nếu như anh chết trong mơ, ngoài đời anh cũng chết."
Tuấn Tú nhìn hai đứa nhỏ đang đứng trong phòng mình với vẻ không tin. Nhưng nhìn họ đang nghiêm túc và sợ hãi như vậy, anh thốt lên:
"Thật hả?"
Trúc Chi và Nhất Uy gật đầu. Tuấn Tú liền nhớ lại giấc mơ rất thật vừa rồi, bất giác rùng mình. Trúc Chi quẹt nước mắt nói với Nhất Uy:
"May mà cậu nhanh trí. Nếu không tui đã không gặp được anh hai rồi."
"Lúc nảy, tui cũng làm theo bản năng thôi. Mình gọi chắc anh ấy không dậy. Trừ phi làm đau anh ấy."
Nghe thấy từ "đau" từ miệng Nhất Uy, Tuấn Tú tự dưng thấy đau ở tay. Anh nhìn xuống tay mình, quả nhiên có một đường dài đầy máu. Anh nhắn nhó:
"Chú mày đâm anh hả?"
Nhất Uy giấu thanh kiếm đằng sau lưng, mặt cười cười. Trúc Chi giải thích dùm:
"Nhờ vậy mà anh còn sống đó. Còn không cảm ơn Uy đi."
Tuấn Tú ôm tay đầy máu than thở:
"Nó đâm tui mà tui còn phải cảm ơn nó. Ok. Anh cảm ơn chú vì đã cứu anh."
Cả ba người cười vang. Nhất Uy hỏi Tuấn Tú:
"Anh kể lại chi tiết được không? Anh có thấy mặt con quỷ không? Nó đã làm gì anh?"
Tuấn Tú thở dài, cố nhớ chi tiết giấc mơ vừa rồi:
"Đầu của nó hình trái xoan, không có tóc, hai tai dài về phía đỉnh đầu, tròng mắt chỉ có màu trắng đục, cái lưỡi dày và dài thòng, thân người của nó da bọc xương và màu tím. Trong mơ, anh cảm thấy toàn thân bất động, chỉ nằm một chổ. Nó từ từ tiến tới chổ anh, cái lưỡi của nó chạm vào mặt anh, rất tởm. Nó cười mà như đang ho."
Tuấn Tú nuốt nước miếng rồi nói tiếp:
"Cánh tay của nó biến thành lưỡi kiếm đang giơ cao lên trời. Anh đoán nó tính đâm vào anh. Anh đã kêu đừng giết anh, nhưng có vẻ chỉ làm nó thêm phấn khích. Anh cố cựa quậy nhưng cũng không xi nhê. Rồi anh thấy đau điếng truyền đến từ cánh tay."
Nhất Uy xen ngang:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!