Chương 3: Kẻ rút linh hồn

"Bác sĩ, con bé có những triệu chứng tâm thần. Vừa nảy, nó không nhận ra con thì thôi. Nó còn không nhớ ra tuổi của nó. Hay nó bị tâm thần phân liệt?"

"Tôi cần nói chuyện với những người tiếp xúc gần gủi với bệnh nhân để chắc chắn hơn. Từ việc chụp X

-quang cho thấy não bộ của cô bé không bị tổn thương. Tuy nhiên, có thể chứng trầm cảm lâu ngày đã khiến cô bé tự tử như vậy. Con nên quan tâm cô bé nhiều hơn. Tìm hiểu xem lý do cô bé tự sát là gì."

"Cháu không gặp con nhỏ đã 5 năm. Xem ra, muốn biết chuyện gì đã xảy ra, con phải về quê một chuyến rồi."

"Như vậy cũng tốt. Nhưng thời gian này, con nên ở bên cháu nó đi. Phải cho nó thấy nó còn hy vọng, còn có người ở bên cạnh. Đừng để cô bé nghĩ quẫn nữa."

"Cảm ơn bác sĩ nhiều"

Người anh bắt tay vị bác sĩ rồi chào tạm biệt.

Tình cảm của hai anh em trước giờ rất thân thiết. Em gái của anh khó gần (nếu không nói khó nghe: hơi lập dị và tự kỉ), không tiếp xúc với người ngoài nhiều, chỉ người nó tin tưởng mới tới gần mới nói vài ba câu.

Kể từ khi ba mẹ mất sớm, nó phụ thuộc vào anh quá mức cần thiết. Mọi chuyện đều "Anh hai ơi". Điều đó khiến anh cảm thấy khá khó chịu và phiền hà. Anh cảm thấy cuộc sống trở nên quá dồn nén. Anh còn trẻ, anh còn nhiều chuyện phải làm, anh không thể ở trong xó xỉnh này được. Người thông minh như anh, người có tương lai rộng mở như anh, không thể cứ ở đây với một đứa em gái tự kỉ được.

Thể nên anh quyết định giao em gái mình cho dì dượng chăm sóc. Mỗi tháng anh đều gửi tiền về để phụ dì dượng nuôi con bé. Anh nghĩ như vậy đủ tốt rồi. Sau đó, khi con bé đủ lớn, anh sẽ đón con bé lên sống cùng.

Anh hoàn toàn không nghĩ cho con bé chút nào. Anh sai rồi. Năm năm qua, anh vẫn sống vui vẻ. Chưa một lần nào cảm thấy có lỗi với đứa em gái duy nhất của mình cho đến khi dì dượng điện báo: con bé tự lấy dao thái nhỏ đâm vào bụng tự tử.

Anh đã cảm thấy sợ hãi thế nào. Nếu con bé có mệnh hệ gì, anh làm sao sống tiếp với nỗi ân hận này đây?

Chưa bao giờ anh nói xin lỗi với con bé. Chưa bao giờ suy nghĩ cho tình cảnh của con bé. Con bé chỉ có duy nhất mỗi người anh này trên đời, chỉ có thể nói chuyện với một mình anh, chỉ có hy vọng duy nhất là anh. Vậy mà anh nỡ lòng rời xa con bé, để con bé lại với những người không thân thuộc.

Bệnh tình của con bé trở nên trầm trọng đều do anh. Nếu con bé chết, anh chính là hung thủ.

Vừa đi anh vừa vò đầu. Bao tội lỗi bao trùm tâm trí anh. Giá như anh có thể quay trở lại ngày ấy. Anh nhất định không bỏ rơi con bé. Có khó khăn thế nào cũng đem con bé theo cho bằng được.

Nhìn em gái bé nhỏ nằm trên giường bệnh, anh thấy như được an ủi. May mà bác sĩ cứu được con bé. Nếu không.. Anh cũng không dám nghĩ tiếp.

Trúc Chi không biết mình đã ngủ đi bao lâu. Khi cô tỉnh lại, đã thấy gương mặt thân quen của người anh "hờ" ngồi túc trực bệnh cạnh với vẻ mặt mệt mỏi.

"Tên tóc đỏ đâu rồi?", cô thầm nghĩ, "Hắn mới đứng bên đó. Hắn lại đi nơi nào rồi? Hắn có làm gì mình không?"

"Có thấy đói bụng chưa?", Người anh nhẹ nhàng hỏi., "Cố chịu một chút. Rồi mình xuất viện. Anh biết nhóc không thích nằm bệnh viện"

"Rút cuộc anh là ai? Tại sao cứ luôn miệng gọi tôi là em gái? Tôi không phải em gái của anh."

"Anh biết. Được rồi, ăn một chút đi cho khỏe. Cứ giận anh tiếp cũng được. Anh không phiền đâu. Anh đáng bị như vậy."

Càng ngày Trúc Chi càng mơ hồ. Anh ta là ai? Gã tóc đỏ lại là ai?

Tại sao hai kẻ lạ mặt lại xuất hiện trước mặt cô nói những chuyện kì lạ như vậy?

Một kẻ nằng nặc đòi làm anh. Một kẻ đinh ninh hắn đã cứu sống cô.

"Anh tên gì?", Trúc Chi hỏi.

"Ngân Chi ơi là Ngân Chi. Em có cần tuyệt tình như vậy không?", anh ngó xuống mặt đất rồi lại nhìn thẳng vào mặt cô em gái, điệu bộ nhúng nhường "Anh xin tự giới thiệu, anh là Lâm Tuấn Tú, nghe tên là thấy hay rồi chứ đừng nói đến khuôn mặt đẹp trai ngời ngợi này. Người sao tên cũng y như vậy."

Trúc Chi bật cười ha ha. Sao lại có một người tự kỉ như vậy. Hắn tự khen mình đẹp trai mà không biết ngượng là gì luôn.

"Còn em là Lâm Ngân Chi, em gái bé nhỏ của anh."

"LÂM NGÂN CHI?", Trúc Chi thét lớn đến nổi Tú nhảy lùi về phía sau hai bước.

"Sao mình từ Nguyễn Trúc Chi biến thành Lâm Ngân Chi được?", cô thì thầm, rồi lắc đầu như điên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!