Trúc Chi còn gấp hơn cả Huyết Yêu. Cô lấy hai tay bịt mắt, không dám nhìn tiếp. Nhất Uy đã chạy tới bên cạnh cô. Cậu nói giọng vỗ về:
"Không sao. Phải tin anh ấy."
"Điều làm tui sợ là Huyết Yêu kìa. Nhìn anh ta không một chút sợ hãi nào."
Đúng vậy. Trong tình huống bị tấn công dồn dập như vậy, Huyết Yêu vẫn giữ được nụ cười độc ác trên môi. Hắn chờ tay của kẻ ăn tim chạm vào đầu mình, thì đạp đất bay lên. Gã ăn tim mất thăng bằng, thay vì cấu vào đầu thì lại cấu vào vai Huyết Yêu.
Huyết Yêu nắm lấy cả hai tay của gã, xoay người một cái, ném gã xuống dưới đất. Gã rên nhẹ. Huyết Yêu không đợi thêm phút nào nữa, nhào xuống dùng một tay đè lên ngực gã xuống, tay còn lại cầm thanh đoản kiếm bằng bạc, hướng trái tim gã đâm xuống.
Nhận thấy nguy hiểm, kẻ ăn tim dùng tay cản Huyết Yêu, năm ngón tay thành công đâm thủng cánh tay của Huyết Yêu. Huyết Yêu nhăn mặt, vẫn cố cầm chặt thanh kiếm trong tay.
Thừa lúc Huyết Yêu đang đau, Kẻ ăn tim nắm lấy lưng áo ném hắn sang một bên. Huyết Yêu cố gắng đứng dậy, máu từ tay hắn chảy xuống trông hơi ghê. Hắn nắm chặt thanh kiếm, đưa nó lên ngang mặt, mắt liếc gã ăn tim, môi nhếch lên một nụ cười.
Kẻ ăn tim ôm cánh tay loạng choạng đứng không vững. Thì ra, lúc nảy, vừa lúc gã nắm lấy lưng áo của Huyết Yêu, thì hắn cũng thuận thế rạch ngang một đường từ ngực sang cánh tay của gã. Kiếm làm từ bạc nên tạo thành một vết thương dài và sâu, vừa bỏng rát vừa ngứa ngáy. Kẻ ăn tim phì phò:
"Hôm nay, nếu ngươi không chết thì ta chết."
Huyết Yêu nói một cách thoải mái:
"Ngươi chết chắc rồi."
"Vậy sao?", Gã nhìn một lượt về phía Trúc Chi và Nhất Uy, "Nếu ta chết, ngươi sẽ phải chôn hai kẻ kia cùng ta."
Kẻ ăn tim cười đắc ý. Gã ngửa mặt lên trời hú một tiếng dài, tay giơ cao làm cái gì đó, Trúc Chi không nhìn thấy rõ, chỉ thấy mây đen đột nhiên chê kín ánh trăng, màn đêm bao trùm mọi ngỏ ngách. Trúc Chi theo phản xạ nắm lấy cánh tay của Nhất Uy. Cô nói nhỏ:
"Chuyện gì nữa đây?"
Nhất Uy rút Kim Quy kiếm ra, đề phòng nhìn khắp nơi. Cậu trả lời:
"Cầm thanh kiếm của cậu cho chắc. Có thể có thêm vài người bạn nữa tới."
Trúc Chi gật đầu lôi thanh "Bảo bối" ra nắm chặt.
Quả nhiên đúng như lời Nhất Uy nói, có thêm vài người bạn nữa tới thật. Bọn chúng là ba hồn ma của ba người đã bị gã ăn tim giết. Chúng trong suốt, mất kiểm soát, trên ngực bị khoét một lổ sâu, mặt ai nấy như muốn ăn tươi nuốt sống bất cứ thứ gì mình nhìn thấy. Cả ba bao vây Nhất Uy và Trúc Chi. Chúng trừng mắt nhìn hai người bọn họ.
Huyết Yêu bị phân tâm nhìn ra ngoài. Kẻ ăn tim như chỉ chờ có nhiêu đó, gã lao tới đấm vào mặt Huyết Yêu, khiến hắn thối lui hai bước. Trúc Chi nhìn thấy thế liền đau lòng, cô lớn tiếng nói với Huyết Yêu:
"Anh chỉ cần tập trung tiêu diệt nó. Bọn ma này, tui với Nhất Uy có thể lo được. Anh quên Nhất Uy là pháp sư trừ ma hay sao?"
Huyết Yêu gật đầu, nhổ ra một ngụm máu, máu nóng trong người sôi lên. Hắn quắt mắt nhìn kẻ ăn tim. Thanh kiếm bạc từ một thanh đoản kiếm biến thành thanh kiếm dài và bén. Huyết Yêu giơ thanh kiếm về phía gã ăn tim, chân thì đạp đất, phi người thẳng về phía gã.
Nhất Uy chém thanh kiếm vào một trong ba hồn ma, nhưng thanh kiếm chỉ xuyên qua mà không hề làm nó bị thương. Cậu nhớ Huyết Yêu có nói, thanh kiếm này chỉ cần đâm vào trái tim của ma quỷ thì nó lập tức bị tiêu diệt. Điều đáng lưu tâm ở đây là bọn chúng không ai có trái tim cả. Cậu thật nhớ thanh kiếm gỗ đào của mình. Nhất Uy nói với Trúc Chi:
"Đây là những hồn ma mới, vẫn còn trong suốt, rất khó để chạm vào chúng. Cậu cẩn thận một chút. Tui lại không mang theo lá bùa nào."
Trúc Chi gật đầu. Ngọc Huyền từ trong bích hoa sen nói vọng ra:
"Tui cũng là ma. Tui có thể chạm vào chúng. Hai người thả tui ra để tui giúp mọi người một tay."
Nhưng Trúc Chi và Nhất Uy không biết cách thả Ngọc Huyền ra. Hai người bắt chước Huyết Yêu thổi hơi vào bích hoa sen, nhưng vô dụng. Có lẽ chỉ có Huyết Yêu mới làm được.
Ba con ma thay phiên nhau xô ngã Nhất Uy và Trúc Chi, đóa hoa sen trên tay Nhất Uy văng ra xa. Bọn chúng nằm đè lên người bọn họ, dùng tay bóp cổ họ. Trúc Chi cố nắm lấy tay con ma, nhưng không cách nào chạm được vào tay của nó. Cô tức tối lầm bầm:
"Tụi này không thể chạm vào tụi mày. Nhưng tụi mày lại có thể. Ok, tốt lắm."
Cô vừa mới chắc chắn với Huyết Yêu rằng họ có thể lo được. Nhưng lúc này, cô không thể không cầu cứu hắn, cô đang rất ngạt thở. Làm sao đây? Cô nhìn sang Nhất Uy, cậu ấy cũng không khá hơn là mấy.
Huyết Yêu đang tập trung cao độ cho trận quyết chiến của mình. Hắn chém liên tục vào người kẻ ăn tim, khiến gã đau đớn rú lên từng cơn, vết thương cháy bỏng khắp nơi trên cơ thể gã. Gã ngã khuỵa xuống nhịn đau, cười cười. Huyết Yêu dứt khoát đâm mạnh thanh kiếm vào trái tim của gã, lạnh lùng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!