Trúc Chi sửng sờ nhìn người đứng trên bục giảng. Mặc dù thầy nói mình là Huyết Yêu, mặc dù hai người mặt mũi ngay cả giọng nói cũng giống, nhưng âm điệu lại không giống chút nào. Huyết Yêu không thể nào cong môi cười tươi như vậy? Người thấy trước mặt không tạo cảm giác rùng mình như Huyết Yêu. Nhưng tại sao hai người lại giống nhau như vây? Ngay cả tên cũng giống?
Cô lắc đầu xua đi suy nghĩ trong lòng, cầm cuốn sách sinh cẩn thận đọc.
Toàn bộ học sinh trong lớp học chẳng ai tập trung nổi vào bài học, toàn nhìn ngắm thầy. Đặc biệt là mấy bạn nữ. Họ há hốc mồm, chỉ chỏ sau lưng thầy, thì thầm nào là "Thầy đẹp trai vậy.", nào là "Thầy mấy tuổi rồi nhỉ?", "Sao thầy lại nhuộm màu tóc đỏ hoe như vậy? Bộ ban giám hiệu trường không nói gì à?".
"Huyết Yêu kia" xoay người, mặt mày nghiêm nghị nhìn xuống dưới lớp học. Cả lớp giật mình, ngồi thẳng lưng. Hắn dõng dạc:
"Thầy sẽ giới thiệu một chút về thầy vậy. Thầy mới về nước một tháng trước. Thầy sống tại nước ngoài từ nhỏ. Màu tóc của thầy là tự nhiên. Thầy đã cố nhuộm đen nó nhưng vô ích. Còn ai có thắc mắc gì nữa không?"
Cả lớp im lặng như tờ. Chẳng đứa nào dám hó hé gì nữa. Trúc Chi nhíu mày. Nói vậy, Huyết Yêu này không phải là Huyết Yêu mà Trúc Chi muốn tìm rồi. Một nỗi thất vọng lớn lao đang lan tràn trong lòng cô.
Giờ ra chơi, Nhất Uy quyết định hỏi thẳng Trúc Chi. Cậu gọi Trúc Chi ra chổ ghế đá mà hai người hay ngồi nói chuyện với Ngọc Huyền. Nhất Uy nói:
"Hôm nay, cậu rất kỳ lạ. Từ sáng sớm đến giờ, mặt cứ như đưa đám. Nói ra đi, xem tui giúp được gì không?"
"Không có gì.", Trúc Chi lặng lẽ đáp, giọng không được thuyết phục cho lắm.
"Chúng ta chưa thân đến độ cậu kể cho tui nghe mọi chuyện. Ý cậu là vậy, đúng không?"
"Không phải.", Trúc Chi quơ quơ tay, "Tụi mình thân nhau mà. Tụi mình đã cũng nhau làm bao nhiêu chuyện. Nếu còn không thân nhau thì sao mà coi được. Nhưng chuyện này, tui không biết phải mở lời thế nào cho đúng nữa."
"Thì cậu cứ nói đi. Tui đang nghe đây."
"Được rồi.", Trúc Chi hít một hơi thật sâu rồi nói, "Thật ra, nhiệm vụ của tui học tại đây là tìm ra Thanh kiếm của Quỷ."
"Thanh kiếm của Quỷ?"
"Ờ. Nó đã bị đánh cắp. Thật ra, cỏi âm không chỉ có ma quỷ còn có những thứ đáng sợ hơn nữa. Và Thanh kiếm của Quỷ đó chứa một sức mạnh ghê gớm. Nếu kẻ gian có được nó, nhân loại có thể gặp nguy hiểm. Tui nghe nói: Ai có được thanh kiếm sẽ trở thành Quỷ vương và có sức mạnh phá hủy tất cả mọi thứ. Mình phải tìm thanh kiếm trước kẻ xấu và phong ấn sức mạnh của nó."
"Ý cậu là trong trường này có thanh kiếm đó?"
"Đúng vậy.", Trúc Chi gật đầu, "Nó có thể được ngụy trang thành bất cứ thứ gì, nhưng nó có linh khí. Tui sợ những kẻ khác cũng ngửi được mà tìm đến đây. Đó là điều tui lo lắng. Nếu mọi sinh vật nguy hiểm đều lần tìm tới đây thì phải làm sao? Ngoài nhìn được chúng, tui đâu có khả năng chống lại chúng? Cho nên tui cần có người giúp mình, một người như cậu."
"Nhưng sao cậu biết về Thanh kiếm?"
"Có người nói với tui. Anh ấy là thần giữ của. Ảnh trông coi tất cả những thứ bị nguyền rủa và phong ấn chúng."
Trúc Chi ngước lên trời cao, vươn tay chạm vào ánh nắng chói chang kia. Ánh nắng len lỏi qua khẽ tay của cô, làm mắt cô nhòe đi. Vừa nghĩ về Huyết Yêu, cô liền thổn thức:
"Anh ấy đã nhiều lần cứu mạng của tui. Tối hôm qua, vì muốn tui được an toàn đã hy sinh bản thân mình. Không biết ảnh giờ ra sao, còn sống hay đã chết."
Nhất Uy lấy tay gạt đi giọt lệ đang rơi trên má cô. Cậu không biết giữa hai người đã phát sinh ra chuyện gì, bởi Trúc Chi chỉ ngồi đó mà khóc chứ không kể cho cậu nghe tiếp. Nhìn cô đau lòng như vậy, Nhất Uy cũng không vui vẻ gì được. Cậu an ủi:
"Chắc anh ấy không sao đâu. Theo như lời cậu nói, anh ta là thần mà. Sao có thể dễ dàng chết được?"
"Tại cậu không biết thôi. Trong hang động đó, thần lực của anh ấy chỉ còn một phần ba, không thể đánh thắng gã Yêu Hồ."
Trúc Chi không nghe thấy Nhất Uy trả lời, mà một giọng nói khác đáp lời cô:
"Nói vậy, cô thật sự biết sư huynh của ta ở đâu sao?"
"Thầy Huyết Yêu" nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Trúc Chi. Cô nghe vậy liền đứng dậy. Cô ngạc nhiên:
"Sư huynh nghĩa là sao? Thầy rút cuộc là ai?"
"Ta là Bạch Lam. Huyết Yêu là huynh của ta. Tối qua huynh ấy không trở về. Ta còn tưởng huynh ấy bận chuẩn bị tới trường dạy chứ. Nhưng ta không cảm nhận được thần khí của huynh ấy. Bởi vậy mới thay huynh ấy tới đây. Ta muốn tìm hỏi xem cô có biết tung tích của huynh ấy không?"
"Tối hôm qua, anh ấy tới tìm tôi, nói là muốn cùng tôi đến một nơi, muốn tôi hái phong lan ma, nhưng gã Yêu Hồ trong hang động xuất hiện làm cho anh ấy bị thương. Anh ấy dùng thần lực còn sót lại đưa tôi trở về nhà. Chuyện còn lại, tôi đều mù tịt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!