Chương 13: Cô bạn ma

Nhưng con ma đã bị đánh bật rơi xuống đất khi mới chạm vào người Trúc Chi. Ma nữ cố một lần nữa, vẫn bị đánh bật ra. Nó ngơ ngác vẻ không hiểu gì hết.

"Con bé đó là cái gì mà mình nhập vào người nó y như rằng có cái gì đó đẩy mình ra?", ma nữ thì thầm.

Ngay cả hai gã đang đứng kia cũng ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau.

"Chắc nặng bóng vía thôi.", gã mặt áo trắng nói trước. Gã còn lại gật gù cái đầu.

Trúc Chi vừa hay đã nhặt đủ đồ đánh rơi. Cô vẫn bình tĩnh diễn vai diễn: không hay biết mọi chuyện đang diễn ra. Cô khoan thai bước đi.

Đi được một đoạn, Trúc Chi chạy lẹ. May mà có lá bùa của Huyết Yêu đưa cho. Nếu không cô đã bị con ma kia nhập hồn rồi. Ma gì mà lo chạy không lo, lo nhập vào thân thể người khác làm gì. Người phàm như Trúc Chi sao chạy thoát hai tên kia?

Trúc Chi đoán hai kẻ một đen một trắng kia là Hắc Bạch Vô Thường đang đi bắt những hồn ma trên trần gian. Lần đầu được thấy mặt Hắc Bạch Vô Thường ngoài đời, cô vừa hưng phấn vừa sợ hãi. Có khi nào sau này còn gặp luôn cả Diêm vương luôn không?

Tuấn Tú, thấy Trúc Chi bước đến tới cửa, liền hỏi:

"Em đi đâu nảy giờ vậy?"

"Em đi ra căn

-tin mua đồ ăn. Tự nhiên thấy đói."

Tuấn Tú lắc đầu:

"Hết giờ đói rồi hay sao. Bệnh viện ma không đó, tránh đi lại lung tung vào ban đêm đi."

"Nè nè.. Anh bắt đầu sợ ma từ lúc nào đấy?"

"Anh không sợ ma. Anh chỉ sợ tụi nó lại mượn xác anh rồi làm em bị thương. Hay mượn xác em rồi làm người khác bị thương thì nguy."

Trúc Chi lấy trong túi áo bùa tránh yêu mà Huyết Yêu cho đưa cho Tuấn Tú. Anh cầm lấy, mặt nghệch ra:

"Thứ này là gì?"

"Chỉ cần anh luôn mang nó theo bên mình, em đảm bảo sẽ không con ma nào nhập vào xác anh được."

"Tin được không?"

"Còn hơn không có.", Trúc Chi nhúng vai, "Sẵn anh cho em số của Nhất Uy đi. Em cũng phải đưa cho cậu ấy thứ này."

"Là ai đưa cho em cái này?"

"Có một người như thế đấy. Anh ta là người đã giúp đỡ chúng ta dọn dẹp ba cái mớ rắc rối kia."

"Sao anh ta lại giúp chúng ta? Anh không tin anh ta được. Hôm nào, kêu anh ta tới gặp anh."

"Anh đâu có nhìn thấy người ta đâu mà đòi gặp?"

"Còn em sao thấy được?"

"Em có đôi mắt âm dương. Từ nhỏ em đã thấy những thứ đó rồi."

Cả hai rơi vào trầm tư.

Tuấn Tú thở dài, không nói gì. Anh có thể tưởng tượng ra em gái của mình đã phải chịu đựng điều này trong đau khổ như thế nào. Con bé không tự kỉ mới lạ. Anh đột nhiên nhớ lại lúc nhỏ, có một lần, Ngân Chi chạy đến níu cánh tay của anh, vai nài anh đừng để cô ở nhà một mình vì cô có thể thấy được ma, con bé có vẻ hoảng sợ. Anh đã không tin con nhỏ. Anh nghĩ đó là trò mít ướt của một đứa con nít mà thôi.

Anh còn nói câu "Ma cỏ làm gì có thật trên đời" xong mới rời đi.

"Anh xin lỗi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!