"Là ông!"
Tôi lao vào túm lấy vạt áo ông ta dù biết sẽ bị ngăn cản thô bạo. Nhưng kể cả lúc bị bẻ quặt tay sau lưng tôi vẫn không kiềm nổi sự tức tối.
Tôi đã làm gì sai, tôi cái gì cũng không hiểu lại bị chơi vố đau như vậy, nhịn nổi sao!
"Bác hai! Chính lão già này lừa cháu xuống đây!"
Tôi vùng khỏi sự kìm giữ, chỉ vào mặt ông ta.
"Việt! Không được vô lễ!" Bác hai vội quát lớn, lấn át tiếng phản đối của tôi "Im lặng!"
Bác ba đến bên cạnh tôi, đè tay lên vai tôi, buộc tôi nén lửa giận.
Lão già kia thì ung dung sửa vạt áo, nheo mắt liếc nhìn tôi lại nhìn bác cả:
"Trông không giống chị Liễu lắm nhỉ?"
"Có phải con tôi đâu." Bác hai đáp "Hậu duệ duy nhất của thằng Sanh đấy."
"Con trai Nguyễn Hữu Sanh? Đáng giá nghiên cứu."
Lão nhếch môi cười, chắp tay sau lưng tiến lại gần ngắm nghía tôi. Thói quen xem kỹ của lão tôi đã được chứng kiến nên càng thêm chắc chắn mình không nhận lầm người.
Tôi cắn răng thầm nghĩ, già đầu còn diễn kịch sao mẹ nó không đi làm diễn viên luôn đi.
"Chàng trai, cậu có hiểu nhầm gì không." Lão dí sát mặt tôi, híp mắt bảo "Cậu biết tôi là ai không mà phải lừa cậu."
Tôi mẹ nó không biết lão là ai nên mới chẳng tưởng nổi sẽ bị gài bẫy!
"Tôi gặp ông ở ngoài đại sảnh. Chính ông chỉ tôi ra đằng sau hoa viên thay quần áo."
Tôi gằn giọng kể nguyên do vì sao mà tôi xuống đến dưới này.
"Lúc đấy khoảng mấy giờ?" Bác hai hỏi tôi.
"Tầm mười giờ kém."
Lão lừa đảo cười nhạt.
"Vậy là rõ rồi nhé, chị Liễu."
Bác hai tôi gật đầu, thở dài bảo tôi.
"Giờ đó ông Chung và bác đang cùng ngồi ở hàng ghế vip tham gia đấu giá."
Lúc này thì tôi chưa hiểu, nhưng về sau tôi được biết cái nhà hàng hắc ám bên nội tôi đứng tên đúng là vừa tối tăm vừa xấu xa thật. Bên trên vặt tiền từ người sống, bên dưới kiếm lợi từ người chết, bảo sao không giàu.
Trở về với vấn đề hiện tại của tôi, sau một hồi gào to chả giải quyết được cái khỉ gì, tôi đã biết mình vừa trở thành đối tượng tình nghi tham gia vụ đánh cướp báu vật bán đấu giá.
Tôi bị áp giải vào một căn phòng có nhiều người trông tai to mặt lớn đang ngồi hai bên, và nổi bật nhất là ba chiếc ghế gỗ đỏ trên cùng chính giữa. Ở đấy đã ngồi sẵn một người phụ nữ lớn tuổi quý phái, trên tay bà đeo những chiếc móng giả từ kim loại chạm trổ cầu kỳ, nhọn hoắt. Vừa vào phòng bác hai tôi và Chung lừa đảo liền bước thẳng lên ghế gỗ đỏ ngồi xuống cạnh bà ta.
Chung lừa đảo nói một câu tiếng nước ngoài với người phụ nữ kia, nghe rất giống tiếng Quảng Đông được dùng trong phim Hồng Kông. Sau đó ông ta cong mắt nhìn tôi, nói lại bằng tiếng Việt:
"Chị Diêu, người đã đưa đến, đồ của chị, chị tự tra đi."
Cái lão già này giống như không cười là ứ mở miệng được.
Bà Diêu nhàn nhạt xem tôi, rất có vị thế của lão phật gia xem nô tài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!