Sư béo dỏm bỗng cười hề hề, tay gấu của hắn vung lên, đè bẹp dí tôi trở lại mặt hòm.
"Mần quan tài."
Tôi đơ ra mất mấy giây, không biết do ảo giác hay do tâm lý yếu, trong mấy giây này một luồng khí nóng nén từ phổi tôi xuống dạ dày, từ dạ dày qua trực tràng, từ trực tràng ra mông đít, hò reo đòi giải phóng.
"Lui! Lui! Không thì đừng trách tôi đánh rắm vào cụ tổ nhà anh."
Tôi đẩy tên sư béo dỏm, vội vã nhảy sang một đầu xa xôi, đề phòng bản thân không kiềm giữ được tiếp tục làm chuyện đại nghịch bất kính.
"Nằm ợ trỏng ni, nỏ phại hoàng thái hộ cụng là hoàng thái thạng. Mi mừ phóng rắm thì trăm năm nựa hai ta hết đàng xoóng âm phụ."
Sư béo dỏm huýt sáo, từ trong tăng bào rút ra một quận vải lanh sờn cũ, nhanh nhẹn bọc gọn quan tài. Hắn nói thứ này là pháp khí tổ truyền của sư phụ hắn để lại, chuyên dùng liệm quý tộc cổ đại. Nếu không phải hôm nay trùng hợp gặp Nam mộc tơ vàng âm trầm, biết thân phận người trong quan cao quý, hắn sẽ không nhịn đau bỏ ra dùng.
Tôi cầm một góc vải bạc phếch màu như lòng tôm sờn bung chỉ, bĩu môi dè bỉu:
"Chuyên dùng? Ý anh là xác cụ truyền cho xác tôn hả? Quý tộc nhà anh đến chết còn phải xài đồ secondhand?"
Sư béo dỏm xua tay:
"Xuỳ xuỳ, đi chộ khác nhởi."
Đến giờ tôi đã biết mục đích của sư béo dỏm hoá ra là tấm vải nhung đen, nên cứ khua đèn pin soi chỗ hắn đặt tấm vải. Sư béo dỏm thấy tôi hứng thú liền giũ một góc ra, lật mặt trong chỉ cho tôi xem.
Bên trong tấm vải nhung khâu kín những dải vải nhỏ trắng ngà, lớp vải mỏng như cánh ve, nếu không nhờ đường chỉ đen viền quanh thì tôi khó mà nhận ra được.
"Đây là…" Tôi soi đèn pin, dí sát mặt nhìn vào "Chữ Phạn?"
Sư béo dỏm quay ra phía tôi nhếch mày, tỏ vẻ khá ngạc nhiên. Chắc hắn đang không ngờ cái thằng ngu ngoại ngữ bẩm sinh như tôi lại phân biệt được một thứ tiếng khác ngoài tiếng Việt.
"Bác gái của tôi từng quy y tại một ngôi chùa ở Hà Nam. Vì thế trong nhà ngoại tôi có rất nhiều kinh phật bằng tiếng Phạn."
Sư béo dỏm bỗng chắp tay nắm quyền, hắn nói sư phụ hắn là một lão dã tăng người Nghệ Tĩnh, thích đi vân du tứ hải không chịu ngồi yên. Tên học trò dốt nát là hắn tự biết không bằng được mặt nào của sư phụ, ngoại trừ việc tình yêu tràn lan, ong bướm tứ phía.
"Có khi mô tau và mi quan hệ su ngái hầy." Sư béo dỏm thắm thiết ôm vai tôi, nháy mắt.
Tôi thẳng chân đá đít hắn, nói ai mẹ nó quan hệ với anh, nếu có thì cũng là chị họ tôi có quan hệ với anh. Nói đến đây chính tôi cũng giật mình, nghĩ thầm thời điểm bác tôi hoàn tục hình như không xa lắm thời điểm chị họ tôi chào đời, này mẹ nó rõ ràng là chuyện bình thường giờ sao nghe ghê ghê thế!
Để cảm giác lợm trong cổ họng vơi bớt, tôi vội đánh sang chủ đề khác trước khi hắn kịp xin số chị họ tôi.
"Có chữ Phạn, vậy đây là kinh văn hả?"
Sư béo dỏm gật đầu đáp chủ yếu là kinh Đại Bi Tâm Đà La Ni.
"Mi bít khâm liệm khôông?"
Khâm liệm tôi biết, đấy là quá trình bọc thi hài người chết bằng vải hoặc lụa trắng trước khi đặt vào quan tài. Thời xưa khâm liệm rất cầu kỳ, có tiểu liệm một mảnh dọc ba mảnh ngang, đại liệm một mảnh dọc năm mảnh ngang. Lại có những tấm khâm, tạ quan, gối lót đầu tấm ép vai… Tất cả đều được sắp xếp theo tuần tự ngặt nghèo.
Nhưng khâm liệm chỉ dành cho thi hài người chết, liên quan gì tới một cỗ quan tài chứ. Chẳng lẽ quan tài này thành tinh à?
Sư béo dỏm vỗ tấm vải nhung giải thích:
"Ni là kịt tác của sư phụ sư phụ tau, một pháp bạo đệ phong ấn."
"Ảo quá bạn ơi!" Tôi bĩu môi.
Sư béo dỏm gãi đầu, hắn đang gặp vấn đề trong tìm từ.
"Mi hỉu thế ni hè. Quan tài chôn trong đứt là đại nhứt đúng khôông?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!