Chương 8: (Vô Đề)

Chỉ là, bọn họ thực sự rất phiền, cứ lải nhải theo tôi đến tận căn

-tin, sau đó lại nhìn thấy Lục Triệt đang đứng trước cửa căn tin chờ người.

Kết quả, bọn họ vừa nhìn thấy Lục Triệt đã lập tức thay đổi thái độ,

"Tổng giám đốc Lục, anh cũng đến căn

-tin ăn cơm ạ? Bọn em có thể ngồi cùng được không?"

"Tổng giám đốc Lục, anh thật là thân thiện với nhân viên, một Tổng giám đốc như anh thật sự khiến người ta yêu thích."

Những đồng nghiệp này vốn nổi tiếng trong công ty là biết nịnh bợ lãnh đạo.

Tốc độ trở mặt còn nhanh hơn cả lật bánh tráng, tôi cũng đã quá quen rồi.

"Chỗ này đã có người rồi."

Lục Triệt mặt lạnh tanh, hình như lời nói của bọn họ nói lúc nãy đều lọt vào tai anh ấy: "Tinh Tinh, lại đây."

Anh ấy vẫy tay với tôi: "Anh đợi em rất lâu rồi, đây đều là những món em thích ăn."

Tôi bước lên phía trước, phải công nhận rằng, Lục Triệt đúng là khiến người ta xiêu lòng.

Mấy năm qua, anh ấy thật sự đã dốc lòng tìm hiểu tôi, đến cả tôi thích ăn gì cũng biết rõ.

Tôi liếc nhìn khuôn mặt đã tối sầm của các đồng nghiệp.

"Tổng giám đốc Lục, anh và Tinh Tinh là quan hệ như thế nào?" Một cô đồng nghiệp lấy hết can đảm hỏi.

"Là người yêu."

Anh ấy không chút do dự nắm lấy tay tôi: "Tôi thu mua công ty này chính là để chăm sóc cô ấy, sao có thể để cô ấy bị người khác bắt nạt được?"

Hả? Vì tôi mà đến?

Một cơn xúc động cuộn trào trong lòng, tôi cũng nắm chặt lấy tay anh ấy.

Sắc mặt mấy cô gái kia lập tức trở nên hoảng loạn, tràn đầy hoảng sợ vội vàng lắc đầu:

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

"Tinh Tinh, vừa rồi... vừa rồi chúng tôi chỉ đùa thôi."

"Đúng đúng, chúng tôi đều chỉ muốn chúc mừng cô, chúc mừng cô tìm được một bạn trai tốt như vậy."

Có người lanh lợi cố gắng nặn ra nụ cười, ý đồ cứu vãn tình hình.

Nhưng với loại người xấu xa từ trong xương tủy như vậy, tôi sao có thể để bọn họ tiếp tục ở lại tính chuyện cướp bạn trai tôi được?

"Cảm ơn, nhưng không cần đâu."

Tôi lạnh lùng nhìn gương mặt tái nhợt của bọn họ: "Chơi trò hai mặt ở ngay trước mặt tôi, sao hả? Các người nghĩ tôi ngu chắc?"

"Vừa rồi không phải các người nói năng hùng hồn lắm sao? Tiếp tục nói đi chứ?"

"Sao vậy, nhìn thấy Tổng giám đốc, các người mới biết lần này đụng phải tường sắt, không dám lên tiếng nữa à?"

"Chỉ tiếc là, muộn rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!