Chương 7: (Vô Đề)

Bạn thân tôi ngoan ngoãn ngậm miệng, ngồi ăn bánh bao.

Tôi cười đến mức khóe miệng muốn bay lên trời, nhìn Lục Triệt ngồi xuống bên cạnh mình, giúp tôi múc cháo, lấy bánh bao, nụ cười trên mặt chưa từng vụt tắt.

Nam thần vừa dịu dàng vừa chu đáo, yêu quá đi mất!

Sau Tết.

Lục Triệt đưa tôi đến công ty, bạn thân định tranh thủ đi nhờ xe nhưng bị Lục Triệt ghét bỏ, ném cho cái chìa khóa xe: "Tự đi đi!"

"Tinh Tinh! Chú hai!"

Bạn thân tức giận đến bốc hỏa: "Hai người đúng là thấy sắc quên bạn! Không có đạo nghĩa!"

Đáp lại cô ấy chỉ là một làn khói đuôi xe.

Tôi nhìn gương chiếu hậu, thấy bạn thân cô đơn dần khuất xa, trong lòng cũng hơi áy náy: "Chúng ta làm như vậy có phải hơi quá đáng không?"

"Vậy anh gọi điện cho bố mẹ con bé, sắp xếp cho con bé một anh chàng."

"Ờ, coi như em chưa nói gì đi."

Tôi biết điều ngậm miệng lại. Nếu bạn thân biết tôi khiến cô ấy phải đi xem mắt, chắc chắn sẽ nổi khùng lên với tôi mất.

Lục Triệt hài lòng cong môi, nhân lúc chờ đèn đỏ không nhịn được mà nghiêng người qua lại gần tôi: "Cái bóng đèn kia chướng mắt lắm biết không?"

Tôi đỏ bừng mặt, ho nhẹ một tiếng, cảm giác này giống như đang nằm mơ vậy.

Công ty cũng không xa lắm.

Sau khi xe dừng lại, Lục Triệt nắm tay tôi, nở một nụ cười sâu xa: "Chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi."

Đây là có ý gì?

Anh ấy cũng không giải thích, còn tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn xe anh ấy hòa vào dòng xe cộ, lúc này tôi mới lôi gương trang điểm ra tranh thủ thời gian dặm lại lớp phấn trang điểm.

Người trong gương, đôi mắt như chứa cả mùa xuân, môi đỏ hơi sưng, thế này thì sao gặp người khác được?

Tôi đứng bên đường hứng gió lạnh một lúc rồi mới vào công ty. Gặp gỡ đầu năm, đồng nghiệp ai nấy đều nhiệt tình, tôi mỉm cười gật đầu chào hỏi từng người, vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, trưởng phòng đã đến gọi đi họp.

"Tổng giám đốc của công ty vừa đến, mọi người mau ra chào đón!"

Xong rồi, tôi đành phải đứng dậy.

Chỉ là không ngờ người đứng trên bục lại chính là Lục Triệt, trên người anh ấy mặc bộ âu phục màu xám cao cấp, còn mang theo cái cà vạt tôi từng chọn cho anh ấy.

Người này lại dám giấu diếm tôi, chạy tới công ty làm ông chủ?

10

Trên sân khấu, Lục Triệt đang giới thiệu ngắn gọn, còn tôi dưới khán đài thì đã ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Eo bị đồng nghiệp húc một cái đau điếng.

Những cô đồng nghiệp từng bắt gặp tôi và Lục Triệt ở nhà hàng ngày hôm đó đều hưng phấn nháy mắt với tôi:

"Đây chẳng phải bạn của cô sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!