Tôi nghi ngờ quay sang nhìn Lục Triệt, không ngờ anh ấy lại đỏ mặt tới tận mang tai, ho khan hai tiếng: "Ờ thì… diễn thì phải diễn cho giống thật chứ."
Tôi không tin!
Trong ảnh chỉ là góc nghiêng của tôi, rõ ràng là bị anh ấy lén chụp vào lúc nào đó mà tôi không biết.
Dù vậy, tôi vẫn cố kiềm chế xúc động, gật đầu một cái: "Ồ, em hiểu rồi."
Anh ấy thẹn thùng không chịu thừa nhận đúng không?
Không sao, chỉ cần nam thần cũng có tình cảm với tôi, anh ấy đi một bước, tôi sẽ đi chín mươi chín bước còn lại!
Anh ấy quay đầu đi chỗ khác, giả vờ cúi xuống nghịch điện thoại.
Còn tôi thì nhìn phần tai đỏ rực như m.á. u của anh ấy, không nhịn được cười trộm, nam thần vậy mà lại lén giữ ảnh riêng của tôi, còn bị tôi bắt quả tang!
Tôi hít sâu một hơi để tinh thần bình tĩnh lại, email vẫn còn đang chờ trong hộp thư, tôi vừa vội vàng xử lý công việc vừa thỉnh thoảng liếc trộm nam thần.
Chà, góc nghiêng cũng rất đẹp.
Lông mi của anh ấy dài cong vút giống như cây quạt, đường viền cằm hoàn hảo.
Quả nhiên không hổ là người đàn ông mà tôi thích, ngay cả tư thế lướt Douyin cũng đẹp trai đến mức khiến hai mắt tôi biến thành hình trái tim.
"Bác mang trái cây tới đây~!"
Mẹ Lục cười tươi rói, gõ cửa bước vào, tôi theo phản xạ lập tức trở về màn hình desktop, vội vàng đón lấy đĩa trái cây, còn chưa kịp cảm ơn thì mẹ Lục đã bất ngờ "ồ" lên một tiếng:
"Vẫn chưa đổi hình nền sao?"
Lục Triệt đang xem Douyin lập tức ngẩng đầu, định nhào tới tắt máy tính.
Mà tôi có linh cảm chuyện này chắc là liên quan đến một bí mật nho nhỏ nào đó, nên cố ý mà như vô tình chặn anh ấy lại, sau đó mỉm cười hỏi mẹ Lục: "Bác cũng biết tấm hình này à?"
"Bác đương nhiên biết, đó là…"
"Mẹ!"
Lục Triệt vội vàng cắt ngang lời bà ấy nhưng mẹ Lục chỉ lườm yêu anh ấy một cái rồi cười nói với tôi: "Tinh Tinh đã là bạn gái của con rồi, con còn ngại ngùng gì nữa?"
Lục Triệt lập tức đỏ mặt tía tai.
Mẹ Lục quay sang tôi mỉm cười nói: "A Triệt thực lòng thích cháu đấy, bức ảnh này dùng làm hình nền cũng được ba năm rồi."
Thời gian cũng gần đúng với những gì tôi dự đoán.
Mẹ Lục còn kể mấy chuyện nhỏ thú vị về Lục Triệt, tôi cười như không cười nhìn về phía Lục Triệt, ánh mắt chạm nhau hai giây, anh ấy đã đỏ mặt dời ánh mắt sang chỗ khác: "Mẹ, Tinh Tinh còn phải làm việc, mẹ đừng kéo cô ấy nói chuyện mãi như vậy."
"Được rồi, được rồi, bác không làm phiền hai đứa nữa."
Mẹ Lục cười vui vẻ rời đi.
Cửa vừa đóng lại, người họ Lục nào đó lập tức định đứng dậy đi ra nhưng tôi nhanh tay nhanh mắt kéo anh ấy lại.
Đây là thời cơ tốt, làm sao tôi có thể để anh ấy chạy được?
Tôi nở nụ cười rạng rỡ, áp sát đến trước mặt anh ấy, mở miệng hỏi thẳng vào trọng tâm: "Chú hai, anh không có ý định giải thích gì với em sao?"
Giấu ảnh riêng của tôi, đây cũng không phải là thói quen tốt đâu nhỉ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!