Chương 5: (Vô Đề)

Bà ấy nhiệt tình kéo tôi ngồi xuống bên cạnh trò chuyện, bên cạnh là các cô tám dì bảy hay phiên hỏi han, tôi cũng đều trả lời trôi chảy.

Nghe xong ai nấy đều hài lòng gật đầu.

Có người còn khen: "A Triệt đúng là vớ được bảo bối rồi, nhà ông bà thật có phúc!"

"Năm nay cưới, sang năm chắc chắn được bế cháu!"

"Thật đúng là hỷ sự nối tiếp hỷ sự!"

Mọi người nói chuyện ríu rít không ngừng, chọc cho mẹ Lục Triệt cười đến không khép được miệng.

Còn tôi thì ngồi bên cạnh bà ấy, chỉ biết mím môi, ngoan ngoãn mỉm cười.

Những nơi lắm thị phi thế này, một nhân vật bé nhỏ mới ra giang hồ như tôi không thể khống chế được, cứ nghe thôi là được.

"Tớ đã nói rồi, Tinh Tinh với chú hai là trời sinh một cặp mà~."

Bạn thân tôi vừa cười vừa ghé sát lại, mẹ Lục Triệt cũng hài lòng gật đầu: "Cô bé ngoan ngoãn thế này, đáng lẽ nên dẫn về nhà từ hai năm trước rồi."

Hả? Có ý gì vậy?

Tôi có chút không hiểu, nghi ngờ liếc nhìn Lục Triệt.

Anh ấy nháy mắt mấy cái, ra hiệu cho tôi cứ nghe là được, tôi hiểu ý khẽ gật đầu, có lẽ là mẹ Lục Triệt mong có con dâu quá rồi.

Nhưng mà, nếu Lục Triệt thực sự dẫn bạn gái về nhà từ mấy năm trước thì bây giờ làm gì đến lượt tôi chứ?

7

Nhưng rõ ràng trong lời nói của mẹ Lục Triệt có hàm ý gì đó.

"Cháu phải tin lời bác."

"Bác nói cho cháu biết, A Triệt thích con từ rất lâu rồi. Bây giờ đã đồng ý dẫn về ra mắt gia đình, hay là bàn chuyện kết hôn luôn đi?"

Mẹ Lục cười đầy hy vọng nhìn tôi: "Cháu có yêu cầu gì về sính lễ thì cứ nói nhé."

Ờ...

Sao tôi càng nghe càng không hiểu gì thế này?

"Mẹ, hôm nay là lần đầu tiên Tinh Tinh đến nhà mình, mẹ nên chuẩn bị bữa ăn rồi đó."

Lục Triệt đúng lúc chuyển hướng câu chuyện.

Mẹ Lục liếc anh ấy một cái, mặc dù có chút không hài lòng vì bị ngắt lời nhưng vẫn đứng dậy, cười nói: "Tinh Tinh à, những lời bác nói đều là thật lòng, cháu cứ suy nghĩ kỹ về đề nghị của bác nhé, chuyện gì chúng ta cũng có thể bàn bạc."

"Vâng, thưa bác."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, mặc kệ là cái gì, cứ đồng ý trước đã.

Hơn nữa, mẹ Lục trông rất hiền hậu dịu dàng, bố Lục tuy không nói nhiều nhưng luôn nở nụ cười hiền hậu, quan tâm tôi đủ điều.

Nếu thật sự có bố mẹ chồng như vậy, chỉ nghĩ thôi cũng thấy hạnh phúc.

Tối hôm đó, mẹ Lục nấu một bàn đầy ắp món ăn, hơn nữa tất cả đều là những món ăn mà tôi thích.

Khiến tôi vô cùng ngại ngùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!