Chương 4: (Vô Đề)

Đồng nghiệp rất nhanh đã tản đi, còn trong lòng tôi lại lạnh ngắt, chẳng còn tâm trạng ăn uống gì nữa.

Thì ra trong suốt năm năm tôi âm thầm thích anh ấy, anh ấy đã sớm có bạn gái mà chẳng nói gì, là do tôi đã bỏ lỡ cơ hội tỏ tình.

Mà bạn gái của anh ấy chắc chắn là một người dịu dàng, rộng lượng và xinh đẹp...

Tôi ỉu xìu, uể oải chọc chọc đũa vào chén cơm, ngay cả đùi gà thơm phức cũng chẳng còn thấy ngon.

Đến cả khi Lục Triệt nói muốn mời tôi đi xem phim, tôi cũng từ chối luôn.

Trước đây không biết, tôi còn có thể mặt dày khoác lác với bạn thân.

Bây giờ biết anh ấy là hoa đã có chủ, tôi cũng hiểu lễ nghĩa liêm sỉ, làm sao còn mặt mũi mà tiếp tục bám lấy người ta nữa?

Không chừng lần này anh ấy hẹn tôi ra ngoài là để nói rõ với tôi đừng mơ mộng gì nữa!

Trên đường về tôi chẳng dám nói một câu.

Về đến nhà, tôi lập tức gọi video cho bạn thân, giận dỗi trách móc cô ấy: "Cậu thật không đáng tin chút nào! Chú hai của cậu có bạn gái rồi mà cậu cũng không nói với tớ, hại tớ mất mặt!"

"Chú ấy có bạn gái sao?"

Bạn thân tôi hỏi ngược lại, sau đó tôi nghe thấy đầu bên kia video vang lên tiếng phủ nhận của bác trai bác gái: "Trong nhà còn đang giục chú con đi xem mắt đây này!"

"Nghe thấy chưa, chú ấy thực sự là độc thân chính hiệu đó!"

Cô bạn thân còn nháy mắt tinh nghịch với tôi: "Tớ nhất định phải giữ cậu làm thím hai của tớ, lì xì Tết có tăng gấp đôi hay không là trông chờ vào cậu hết đó!"

Tôi: "..." 

Hóa ra trong mắt bạn thân, tôi chỉ là cây ATM biết đi thôi sao?

Nhưng nếu Lục Triệt thật sự không có bạn gái thì câu anh ấy nói lúc ăn cơm chỉ là cái cớ để từ chối mấy cô gái kia sao?

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Tôi còn đang suy nghĩ miên man thì điện thoại vang lên, là Lục Triệt gọi tới.

"Tinh Tinh, anh muốn nhờ em một chuyện. Gần đây gia đình thúc giục chuyện cưới xin gấp quá, anh có thể nhờ em đóng giả làm bạn gái anh được không?"

"Lúc ăn cơm anh định nói với em rồi nhưng thấy em hình như không vui nên lại thôi."

Ơ...

Nói như vậy là anh ấy độc thân thật rồi.

"Tất nhiên, nếu như em thấy ngại thì anh sẽ nghĩ cách khác hoặc nhờ người khác vậy."

Tôi mới suy nghĩ vài giây, Lục Triệt lại tưởng rằng tôi không đồng ý, tôi nghe được anh ấy muốn nhờ người khác đóng giả bạn gái thì lập tức hoảng hốt.

Loại chuyện này sao có thể làm phiền người khác được chứ?

Nhất định phải là tôi mới được!

Tôi vội vàng cười tươi, gật đầu lia lịa: "Tất nhiên là không vấn đề gì! Em cần chuẩn bị gì không ạ?"

"Không cần đâu, đến lúc đó anh tới đón em là được."

Đầu dây điện thoại bên kia vang lên tiếng cười trong trẻo, giọng nói ấm áp của Lục Triệt truyền tới: "Cứ quyết định như vậy đi, sau Tết anh tới đón em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!