Tôi đang nép trong một góc, đè thấp giọng, giống hệt ăn trộm, thì thào hỏi cô ấy: "Chú hai của cậu trở về rồi sao?"
"Chưa."
Cô ấy trả lời sảng khoái lưu loát đến mức tôi chẳng mảy may nghi ngờ, lập tức phấn khích gào lên: "Chờ đó! Chị sẽ đến ôm em liền đây!"
Đã che giấu tình cảm năm năm, thôi cứ để tôi che giấu tiếp đi cũng được.
Chỉ cần nam thần không có mặt, toàn bộ thế giới này chính là thiên hạ của Dư Tinh Tinh tôi!
Người đến đón ở sân bay khá đông.
Nhìn thấy bóng dáng rạng rỡ xinh đẹp của bạn thân, tôi lập tức lao đến ôm chầm lấy, suýt nữa là nhảy lên trên người cô ấy: "Chào mừng cậu về nhà!"
"Có nhìn thấy không? Chỉ có cô ấy mới là tình yêu đích thực của cháu."
Bạn tôi lại quay đầu, cười hì hì nói với người sau lưng, tôi theo phản xạ quay đầu lại, lập tức tê liệt tại chỗ.
Tại sao Lục Triệt cũng ở đây?
Tay chân tôi đang bám trên người bạn thân lập tức cứng đơ, không biết nên để đâu cho phải.
Sau đó, bố mẹ bạn thân tôi cũng mỉm cười nói: "Hai người các con nhớ tiếp đón Tinh Tinh chu đáo nhé, chúng ta về nhà trước."
Tôi: "..."
Nếu c.h.ế. t vì xấu hổ là có thật thì chắc chắn tôi đã hóa thành tro bụi rồi.
Người lớn vừa đi khỏi, tôi cũng vội vàng buông bạn thân ra, ngoan ngoãn đứng sang một bên, không dám nói thêm nửa lời.
"Đưa chìa khóa xe cho anh, anh chở em đi ăn cơm."
Tôi hồi hộp đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi. Lục Triệt đột nhiên đưa tay ra trước mặt tôi, xòe ngón tay thon dài sạch sẽ, đường chỉ tay rõ ràng.
Tốt, chính là kiểu bàn tay ở trong tim tôi suốt mấy năm nay.
Không hiểu đầu óc bị bệnh gì, tôi lại đưa tay mình đặt vào lòng bàn tay đang mở ra đó.
Bạn thân tôi: "!"
Tôi: "..."
Khi đầu óc tôi kịp phản ứng lại mình vừa làm trò ngu ngốc gì, lập tức xấu hổ đến cả khuôn mặt đỏ bừng lên, lập tức muốn rút tay lại thì bị anh ấy nắm chặt.
Trong đôi mắt đẹp của Lục Triệt lấp lánh ý cười dịu dàng: "Anh hiểu rồi, để cô ấy lái."
Tôi thật sự không có ý này...
Bị bạn thân lườm bằng ánh mắt đầy phẫn nộ như thể đang mắng tôi là đồ chó, tôi chỉ muốn khóc mà không khóc nổi.
Tôi chỉ hỏi một câu: Có thể để tôi giải thích không?!
3
Nhưng cuối cùng vẫn là Lục Triệt lái xe.
Tôi và bạn thân ngồi ở ghế sau thì thầm to nhỏ:
"Đã hứa là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, không phụ nhau cơ mà, thế mà cậu lại lừa gạt tớ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!