Từ Lạc Dương đến đấy cũng không gần, dù một đường chạy như bay, qua lại cũng phải hơn tháng, tăng thêm việc thương lượng với Việt Quốc, Hạ Hầu Phái tính toán thời gian, coi như là hết thảy thuận lợi, cũng phải hai tháng.
Quả thực là, một ngày bằng một năm.
Hạ Hầu Phái như hận không thể dính trên thân thái hậu. Thái hậu cũng không nói gì, không nói thích, cũng không nói ghét, chỉ là không quá quan tâm tới cô.
Hạ Hầu Phái chỗ nào còn lo lắng Thái hậu có cho cô sắc mặt tốt hay không, chỉ dè chừng nhìn Thái hậu, đem việc của A Kỳ đều đoạt mất, đốc thúc Thái hậu dùng thuốc, đốc thúc nàng ăn nhiều cơm, đốc thúc nàng nghỉ ngơi nhiều.
Tuy là dốc lòng chiếu cố như thế, Thái hậu vẫn ngày càng suy yếu.
Lòng Hạ Hầu Phái nóng như lửa đốt, hành trình của Ngụy Hội, mỗi ngày đều trình lên bàn cô, niên đại này xuất hành không tiện, kia đã là cực nhanh rồi, Hạ Hầu Phái còn ngại hắn chậm.
Trong nội tâm sợ hãi càng ngày càng nhiều, cô không biết nên làm sao bây giờ, người đứng trước sinh tử, đều thúc thủ vô sách.
Càng ngày càng nhiều danh y vào cung, Hạ Hầu Phái có nói, người trị hết bệnh, tiền thưởng vạn lượng, phong quan tấn tước.
Trọng thưởng quan cao hiển hách, triệu tập bao nhiêu danh y, người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Mỗi một người đến, đều làm Hạ Hầu Phái dấy lên hy vọng, mà mỗi một người, đều sau khi bắt mạch Thái hậu, đều sợ hãi hạ bái, tự xưng không có năng lực.
Hy vọng một lần dấy lên, lại một lần dập tắt, đem người cô, linh hồn cô, khóa trong hỏa lò đau khổ.
Cô lo lắng cho bệnh tình Thái hậu, lại không thể tránh né mà nghĩ Thái hậu sở dĩ trúng độc, tất cả đều là vì cô. Nàng chẳng lẽ không biết bàn thạch không có thuốc chữa sao? Nàng tất nhiên là biết rõ, nhưng nàng vẫn uống vào.
Nửa đêm tỉnh mộng, cô không ngừng mà suy nghĩ, tại giường bệnh lúc trước của tiên đế, A nương bưng bát súp có bàn thạch kia, nàng là như thế nào uống hết, lúc uống bát súp nàng đang nghĩ gì, nàng đã từng sợ hãi, đã từng do dự?
Mỗi lần nghĩ, đau lòng cùng áy náy giống mọc răng, cắn xé lòng của cô.
Mấy ngày này, mắt cô một đoàn nồng đậm xanh đen, thân thể nhanh chóng gầy gò. Cô luôn thần sắc hoảng hốt, thỉnh thoảng muốn hỏi Ngụy Hội đi đến nơi nào, hôm nay có đại phu triệu tập vào cung không.
Thái hậu để ở trong mắt, nàng không nói gì thêm.
Thẳng đến tuyết đầu mùa buông xuống.
Thời tiết đột ngột lạnh, Thái hậu ngồi ở trong phòng có lò sưởi, chậu than hồng vượng, đốt bốn bồn, bày ở khắp nơi trong điện, đem căn phòng nho nhỏ huân đến ấm ấm áp áp.
Hạ Hầu Phái đi vào, trong tay bưng 1 áo lông cáo mới. Màu lông tuyết trắng, không một tia tạp chất, trơn trượt mềm mại, bên trong lót bông, dùng tơ lụa may, đường may dày đặc, thập phần dụng tâm, nghĩ là do Hạ Hầu Phái cố ý căn dặn.
Cô đem áo lông cáo giao cho A Kỳ, cùng Thái hậu nói:
"Nhi cho bọn hắn làm thêm mấy thân xiêm y, dâng cho A nương mặc qua mùa đông."
Thái hậu nhìn thoáng qua, cũng không có lấy xem.
Hạ Hầu Phái cũng không để ý, ngồi vào bên cạnh nàng, xem nàng thần sắc tức giận, hỏi:
"A nương hôm nay có khá hơn chút?"
Một mặt nhìn nàng nói, một mặt muốn sờ mạch Thái hậu.
Thái hậu dấu tay trong tay áo, Hạ Hầu Phái biết nàng không muốn, chỉ ấm áp cười cười, cũng không miễn cưỡng, nhưng dung nhan như ngọc kia lại càng thêm lo lắng tiều tụy.
Thái hậu nhìn về phía cô, thở dài một tiếng, ngồi dậy đi vào nội thất. Hạ Hầu Phái vội vàng ngồi dậy đi theo, muốn đi theo, lại sợ Thái hậu có ý tránh cô.
Cô ở trước cửa bồi hồi một lát, vẫn theo đi vào.
Cung nhân trong nội thất đều bị đuổi đi, lòng Hạ Hầu Phái xiết chặt, A nương hẳn là nói ra suy nghĩ của mình.
Cô vẫn là đi vào, Thái hậu ngồi ở trên ghế dài đợi cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!