Hạ Hầu Phái là buổi trưa tới, khi đó ánh nắng sáng lạn, gió nhẹ lá bay, có thể dạo chơi.
Chẳng qua ngồi đợi hồi lâu, mặt trời ngả về tây, ánh mặt trời nhiệt liệt trở nên suy yếu, ấm áp ánh trên cửa sổ, đã nói lên lúc này không còn sớm.
Hạ Hầu Phái đi đến bên cửa sổ lẳng lặng đứng một lát, quay đầu lại, dừng mắt trên người Thái hậu, nàng vẫn còn ngủ say, vẻ mặt lúc ngủ điềm nhiên mà dịu dàng, khiến Hạ Hầu Phái cong cong khóe môi, trái tim tràn đầy bình yên.
Nhưng đã đến lúc uống thuốc, không tốt trễ nải.
Hạ Hầu Phái nghĩ, đi đến cạnh giường, đang muốn gọi Thái hậu tỉnh lại, đột nhiên nghĩ đến Thái hậu một mực không chịu để cho cô bắt mạch.
Lúc này đúng là cơ hội tốt.
Hạ Hầu Phái nhìn về phía Thái hậu, nàng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Chậm rãi thở ra một hơi, dọc theo giường ngồi xuống, đem ống tay áo Thái hậu kéo lên, ngón tay đặt lên mạch của nàng.
Hạ Hầu Phái y thuật cũng không tinh thông, chẳng qua là biết da lông. Nhưng chút da lông cũng đủ phân rõ bệnh này có phải phong hàn hay không.
Ngón tay ấm áp hạ xuống, mạch đập một chút một chút, thông qua da thịt kề cận mà bị cô cảm nhận. Thân thể Hạ Hầu Phái dần dần cứng ngắc, trong mắt cô, tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, đây không phải phong hàn, cô liên tục xác nhận, đây không phải phong hàn!
Hạ Hầu Phái mờ mịt luống cuống, cô cuống quít mà xem lại một lần, không cam lòng mà xem một lần lại một lần, đây không phải phong hàn!
"Hoàng hậu điện hạ mặc dù trúng độc hôn mê, đã có thái y chăm sóc..."
"Loại độc này tên 'Bàn thạch ', kịch độc vô cùng, không có thuốc nào chữa được, Thánh nhân một đi không trở lại đã lâu..."
"Ngươi khóc cái gì? Biết ngươi lo lắng, ta như thế nào đưa mình vào hiểm cảnh."
"Điện hạ, quốc không thể một ngày không có vua, điện hạ là thái tử, thích hợp làm Hoàng đế, định nghiệp thống nhất giang sơn, an thiên hạ!"
...
Đoạn thời gian kia, hỗn loạn mà vọng trong đầu Hạ Hầu Phái, hết lần này tới lần khác làm cho cô hiểu được cuối cùng xảy ra chuyện gì.
Thái hậu vẫn còn yên giấc, nàng cái gì cũng không biết, không biết cô đã hiểu toàn bộ rồi, cũng không biết cô giờ phút này như bị sét đánh, như bị châm chùy.
Nàng gạt cô, giấu giếm tốt như vậy, trước chế phục thái y, lại đẩy cô ra, cách rất xa, cái gì cũng không cho cô biết, nếu không phải hôm nay cô tự mình bắt mạch, cô sẽ vĩnh viễn mơ mơ màng màng, thẳng đến khi nàng... không còn ở đây, cô vẫn như cũ cái gì cũng không biết!
A nương, ngươi quá tàn nhẫn!
Nước mắt cuồn cuộn hạ xuống.
Cô oán sao? Oán. Oán chính mình, hậu tri hậu giác, oán chính mình bất lực. Cô không bảo vệ được nàng, từ khi còn bé, đến bây giờ, cô cho tới bây giờ đều không bảo vệ được nàng, dù cô rút cuộc đã thành Hoàng đế, rút cuộc không bị người áp chế nữa, cô vẫn như cũ không bảo vệ được nàng!
Cô sợ sao?
Cô sợ. Cuộc sống dài đằng đẵng, cô có thể mất đi hết thảy, duy chỉ có không thể mất đi nàng. Đã không có A nương, còn có cái gì để cô mong đợi?
Hạ Hầu Phái lệ rơi đầy mặt, cô che miệng lại, quỳ xuống trước giường thái hậu. Ánh chiều tà từ cửa sổ chiếu vào, cô trải qua sa trường chém giết, trải qua cung đình âm mưu, trải qua quan trường đả kích ngấm ngầm.
Lưng đều thủy chung bất khuất không bao giờ còng xuống, nhưng giờ nó run rẩy, ở trên mặt đất ám ảnh thật lâu, cô nằm ở trên ghế dài, khóc đến không kềm chế được.
"Trọng Hoa...'' Có người ở bên tai gọi. Là A nương! Hạ Hầu Phái ngẩng đầu, hai mắt đều là nước, thanh âm của nàng, nghẹn ngào mà khàn giọng, lại cố gắng làm ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì:"A nương, ngài tỉnh?"
Lúc này, cô không muốn A nương lại vì cô mà lo lắng, cô vội vàng lau nước mắt, lại càng bôi càng nhiều, trong lòng bi thương, sớm đã không cách nào dìm xuống.
Thái hậu than thở một tiếng, nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Hạ Hầu Phái, ôm đến trong lòng ngực của mình an ủi.
Cô rút cuộc vẫn biết rồi.
Thời gian không đủ, nàng chỉ có thể sắp xếp đến trình độ kia, quả nhiên không cách nào một mực giấu giếm cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!