Nói xong, ánh mắt sắc bén quét qua mọi nơi, trầm giọng nói:
"Chuyện hôm nay, nếu có một chút tiết lộ, cẩn thận cái mạng!" Xong hạ lệnh đem chủ bộ cùng ngự lâm giáo úy xử tử.
Tiếp theo, Hoàng hậu không có chuyện gì.
Đi khỏi Thái Cực điện, trên mặt nàng có ánh sáng ấm áp nhu hòa ẩn dưới mắt, nhìn như không có gì khác nhau, lại làm cho người cảm thấy một cỗ khí lạnh từ vách núi.
Hoàng đế đang thanh tráng, làm sao muốn một thụ mệnh vu thiên Hoàng tử, huống chi, tuy là thụ mệnh vu thiên, cũng không cần trắng trợn rêu rao, chỉ cần Hoàng đế biết rõ là đủ rồi.
Thức dậy, Hạ Hầu Phái có thêm cái tước vị, Hạ Hầu Canh phong cô là Quảng Lăng Quận vương. Trong khi cô vẫn còn ba huynh trưởng đang trắng tay, tước vị này có chút gây chú ý ánh mắt của người ngoài.
Không ai biết được vì sao Thánh sủng ban cho, thế nhân chỉ cho là là Thánh nhân yêu con thơ, sinh thần cơ hội tới, ban cho Quận vương tước, hộ hắn bình an lớn lên.
Hoàng hậu nhận được chiếu thư, bình tĩnh không 1 kẽ hở. Nàng đi vào trong điện, chứng kiến Hạ Hầu Phái nằm ở nơi đó gặm ngón tay
Hạ Hầu Phái tỉnh lại chỉ có một mình nằm ở nơi đó đạp chân, thỉnh thoảng còn vô cùng buồn chán mà gặm ngón tay vui chơi, thấy Hoàng hậu, nhếch miệng cười rộ lên.
Hoàng hậu thấy vậy, mặt mày như ngày xuân nước chảy, uyển chuyển dịu dàng.
Người tính tình trong trẻo nhưng lạnh lùng, mặt giãn ra, tựa như mùa đông nắng ấm lướt nhẹ trên tuyết trắng, nhẹ nhàng khoan khoái mà ôn nhu.
Thập nhị lang mắt mở thật to, không nháy mắt nhìn nàng.
Hoàng hậu cúi xuống, lấy tay trong miệng Thập nhị lang ra, Thập nhị lang không nhao nhao không làm khó, nhu thuận.
Từ khi cô sinh ra, sẽ không nói chuyện, sẽ không nửa nằm nửa ngồi, đến bây giờ lớn như vậy, chưa bao giờ một lần vô cớ khóc rống, đến Thánh Nhân cũng thấy kỳ lạ.
Hoàng hậu cảm giác chính mình tâm lạnh lẽo, bằng không sao có thể ở hậu cung ma quỷ này sống sót? Từ khi vào cung, nàng sẽ không dễ dàng yên tâm với người khác, lại càng không đối với bất kỳ người nào mềm lòng, mà lúc đối mặt Trọng Hoa, nàng cũng nhịn không được yêu thương.
Giật cái miệng mềm mại đỏ tươi nhỏ nhắn, Hoàng hậu nhẹ nói:
"Ngươi chỉ cần bình an lớn lên, cái gì lo lắng đều không cần có, khó khăn khốn khổ, đều có A nương."
Lời nói vừa xong, Hoàng hậu liền chứng kiến Thập nhị lang giống như nghe hiểu, cao hứng mà cười đứng lên, tròng mắt cô đen nhánh sáng long lanh, đơn thuần đáng yêu lại vô tội.
Đình tiền Lục Trúc, mậu trúc dậy sóng.
Trường Thu điện dưới mái hiên, Hoàng hậu ngồi trên mặt đất, trước người của nàng ôm Hạ Hầu Phái, hai tay nhẹ kéo lấy cô, ống tay áo rộng thùng thình che Hạ Hầu Phái thân hình nho nhỏ.
Ánh sáng mặt trời dần hiện, nhàn nhạt sương mù còn chưa tản đi.
Hoàng hậu chậm rãi thì thầm:
"Trật trật tư kiền, sâu kín Nam Sơn. Như trúc bao hĩ, như tùng mậu hĩ."
Thanh âm của nàng cực lạnh yên tĩnh, phảng phất có một cỗ vững vàng tinh thần không thể lay chuyển. Thanh âm đặc biệt dễ nghe êm tai.
Hạ Hầu Phái giọng trẻ con, theo nàng, lang lảnh nhớ tụng.
Lúc này đã qua đi nửa năm.
Có lẽ là do cảm giác con người, Hạ Hầu Phái đối với Hoàng hậu có 1 loại vô cùng tin tưởng, cho nên, cô đối với nàng cực kì thẳng thắn thành khẩn. Vốn có linh hồn trưởng thành, chỉ có thân thể là trẻ con, khí lực nhỏ, đi đường còn chưa lưu loát, nhưng học thì rất nhanh.
Hạ Hầu Phái cũng chẳng dấu giếm nàng, chỉ là không làm đến mức kì dị không dạy tự biết thôi. Hạ Hầu Phái tự học nói chuyện đến nay, đã là tiến triển cực nhanh
Hoàng hậu chưa nuôi dưỡng hài tử bao giờ, nhưng cũng biết Thập nhị lang này vừa nói liền có thể nhớ kỹ, tài năng không giống bình thường.
Nàng cũng không ở bên ngoài rêu rao, đem Thập nhị lang cho nhũ mẫu dạy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!