Vẫn như cũ là ở giữa cung thất, không vàng son lộng lẫy nhưng lại có thể từ trang trí mà nhìn ra nội tâm chủ nhân cùng nét độc đáo.
Màn trướng từng tầng một tầng một mà ở trước mắt cô kéo dài, gió nhẹ nhẹ phẩy, màn trướng phiêu động như nước chảy mềm mại, Hạ Hầu Phái đứng ở bên ngoài, ánh mắt của cô chuyên chú nhìn về phía màn trướng kia.
Màn trướng phiêu động, bên trong cảnh vật loáng thoáng, như ẩn chứa một cái bí mật cực lớn, câu hồn phách người.
Hạ Hầu Phái nhìn, rút cuộc cô vươn tay, nhẹ nhàng mà đem những cái màn trướng cản trở đẩy sang một bên, từ đó xuyên qua. Cô từng bước một mà đi vào trong, thỉnh thoảng đẩy ra màn trướng bay tới mặt cô, chúng mềm mại, chúng tơ lụa, chúng như là ngăn trở, như là câu dẫn.
Hạ Hầu Phái bước chân như giẫm trên mây, tràn đầy hoảng hốt cùng mộng ảo.
Con đường này cuối cùng cũng có đích, cô rút cuộc đi tới chỗ kia.
Bày ra trước mặt chính là một cái giường, trên ghế dài có người chợp mắt mà ngủ.
Đám mây mộng ảo chẳng biết lúc nào đã đi xa, hết thảy đều là chân thật, bất luận là bày biện cung thất, vẫn là giường rộng thùng thình kia, hoặc người trên ghế dài, đều đưa cô lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Đây tựa như là mộng mà lại không phải mộng.
Hạ Hầu Phái nhìn người trên ghế dài. Nàng đang bình tĩnh mà ngủ, thân thể giãn ra, thân thể ưu mỹ.
Tựa như tối tăm có ai chỉ dẫn, Hạ Hầu Phái cẩn thận mà tiến lên một bước, lại một bước, lại một bước, cô tới gần bên kia.
Cô muốn biết đây là người phương nào, đây là nơi nào, vì sao ở trong mộng của cô.
Đây là một thời điểm sáng ngời, ánh sáng chói mắt ngoài cửa xuyên thấu qua cửa sổ giấy mà bắn vào.
Hạ Hầu Phái rút cuộc tới gần, trong lúc cô dừng lại muốn xem, người nọ bỗng nhiên mở mắt ra.
Hạ Hầu Phái ngừng lại hít thở, ngực nhảy lên giống như giống như điên, kịch liệt nóng bỏng.
Cô nhìn rõ đôi tròng mắt kia, cặp con ngươi trong suốt, hắc bạch phân minh, bình tĩnh làm cho người khác tim đập nhanh.
Ban đêm đen nhánh một mảnh, chỉ có một chiếc đèn cung đình cách đầu giường ba trượng xa xa lóe lên, cung cấp ánh sáng hơi yếu.
Hạ Hầu Phái mãnh liệt mở mắt ra, sững sờ nhìn mái nhà, hít thở trầm trọng mà dồn dập.
Đôi mắt, cặp mắt quen thuộc, coi như là giấc mộng cũng đều làm cho cô tâm tình rung động. Cô kinh ngạc nâng tay, thả vào lồng ngực của mình, tim đập một chút một chút, dồn dập hữu lực.
Miệng lưỡi khô ráo, đại não thanh tỉnh, mà tâm thì không cách nào ức chế sợ run, kéo lấy linh hồn cô.
A nương... Cô khô khốc há miệng, hai chữ vừa ra, hít thở lập tức liền khó khăn, cô rung động hít một hơi thật sâu.
Hết thảy tới quá đột ngột, hết thảy dường như đã ẩn núp nhiều năm, hết thảy tựa hồ quá mức đột ngột, hết thảy lại như nước tràn đê.
Hạ Hầu Phái ngu ngơ rồi, thân thể của cô giống như không phải là của cô, cô chỉ còn là một cái linh hồn, nằm ở trên ghế dài, sững sờ không biết như thế nào cho phải.
Thẳng đến trời sáng.
Giữa hè sáng sớm vô cùng nhất mát mẻ. Ngoài điện dần dần truyền đến động tĩnh, là cung nhân vẩy nước quét nhà cùng vài vật sáng sớm đi tới đi lui
Hạ Hầu Phái quay đầu, ánh mắt chạm vào vài tia nắng ban mai xuyên qua cửa sổ giấy. Cô đưa tay dùng sức mà chà xát gương mặt mình, sau đó trầm thấp thở dài.
Thập nhị lang?
Ngoài điện truyền đến thanh âm nhu hoà trước sau như một của A Trịnh.
Hạ Hầu Phái ngồi dậy, điềm nhiên như không có việc gì. Cô dựa vào gối, nói: Tiến đến. Thanh âm đặc biệt khàn khàn.
Sau một khắc, A Trịnh liền đẩy cửa vào, phía sau nàng mang theo vài cung nhân, cung nhân trong tay bưng chậu đồng, khăn mặt, cùng quần áo giày vớ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!