Ngụy Hoàng hậu qua đời lúc Hoàng đế đăng cơ, năm đó Hạ Hầu Ký chín tuổi bằng tuổi Hạ Hầu Phái hôm nay, đã lập thành Hoàng Thái tử rồi. Hoàng đế thương hắn mất mẹ, đối với hắn vô cùng yêu mến, chọn thầy chọn tốt nhất có thể, mọi chuyện quan tâm.
Thấy Hạ Hầu Ký còn nhỏ, dù là việc học hằng ngày cũng rất là khoan dung.
Thầy dạy Thái tử là Cao thừa tướng, nhưng Cao thừa tướng cầm quyền, bận rộn triều chính, không thể ngày ngày đến giảng bài, liền cho người trông nom Thái tử tới giảng bài, người trông nom Thái tử là 1 vị lão tiên sinh, tài văn chương nổi bật thế hệ, theo Nho đạo.
Thái tử bởi vì cuộc sống sinh hoạt an nhàn khoan dung, liền cảm giác Nho đạo rất hợp ý hắn, học đặc biệt chăm chú. Cho tới bây giờ, dịu dàng như ngọc không phải là giả nhưng nghiên cứu quá sâu trở thành vô cùng cứng nhắc rồi.
Hoàng đế mấy năm gần đây coi trọng dạy bảo đối với Thái tử, trước mắt thấy Thái tử dù chưa lộ ra không vừa lòng.
Nhưng hắn không nói một từ, liền biết Thái tử không đồng ý.
Trận chiến Sở Việt năm trước, Việt Quốc suy tàn đã định, mặc dù vẫn là 1 nước, nhưng lại liên tiếp cắt nhường thành trì, hôm nay quốc thổ đã chỉ còn non nửa.
Lại bị hao tổn hơn phân nửa quân sĩ trong trận chiến Sở Việt, không biết làm sao Việt Quốc nhân khẩu chưa đủ, lại trưng binh, chỉnh đốn không nổi 1 đạo hùng binh, nhưng mấu chốt nhất là Việt Quốc đã mất lương tướng.
Mà Sở đế đã năm nay đã thất tuần, hắn cũng từng hùng tâm tráng chí muốn chiếm Giang Bắc. Đáng tiếc một năm lại một năm chờ đợi thời cơ, một năm lại một năm bị an nhàn ăn mòn, già rồi, Sở đế lại mê luyến Phật giáo.
Hạ Hầu Canh thấy vậy, một mặt cao hứng Nam Triều hiện ra suy yếu, một mặt dùng Sở đế làm gương. E sợ vượt qua mười mấy mươi năm, mình cũng tiêu tan ý chí chiến đấu, không thể nhìn thấy thiên hạ nhất thống, hắn chết cũng không nhắm được mắt.
Cho nên Đột Quyết nội chiến, Vương tử ở kinh đô, kế hoạch từng bước một đâu vào đấy mà đẩy mạnh. Với Hoàng đế mà nói, quả thực là việc phấn khởi nhân, sớm một bước khống chế Đột Quyết, là hắn có thể sớm một bước chỉ huy đánh phía nam!
Sự tình mãnh liệt như thế, Hoàng đế mong cùng thái tử cộng hưởng, đáng tiếc Thái tử xem ra, không muốn cùng hắn vui!
Còn chuyện gì khiến người bất an, tâm lạnh hơn chuyện người thừa kế hắn luôn một mực kiêu ngạo không có cùng chí hướng với hắn?
Thái tử đang suy nghĩ có thể can gián hay không, nếu có thể thì nên như thế nào khuyên can, nếu không thể liền trơ mắt nhìn Đại Hạ bội bạc sao? Dưới ngòi bút, ngàn năm lịch sử nhất định sẽ bị người xem thường!
Hắn nghĩ thế, ngẫng đầu, liền đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Hoàng Đế.
Tâm Thái tử run lên, âm điệu có chút bất ổn: A cha?
"Ngươi cho rằng không ổn?" Hoàng đế mặt không thay đổi hỏi hắn.
Thái tử dù cho rằng không ổn, thấy thần sắc Hoàng đế như thế cũng không dám nói, chỉ lo lắng nói:
"Nhi không dám, nhi chỉ có chút không rõ..."
Không đợi hắn nói xong, Hoàng đế liền ngắt lời hắn:
"Gọi Chư hoàng tử đến."
Thái giám hầu hạ lập tức đi.
Gương mặt trắng nõn của Thái tử lập tức sung huyết đỏ bừng, đôi mắt dịu dàng hiền hậu nhìn mặt đất, quả thực xấu hổ vô cùng.
Hoàng đế thấy vậy, càng bực bội, đúng là quá mức dung túng Đại lang rồi. Nên cho hắn biết, vị trí Thái tử này có rất nhiều người đang đợi, hắn nếu như không tiến lên, sẽ bị người kéo xuống!
Đến lúc đó, bảo vệ tính mạng cũng khó khăn, còn nói gì đến chính trị nhân từ, nói gì đến hình tượng đại quốc!
Chư hoàng tử rất nhanh đã tới.
Hạ Hầu Phái cùng Hạ Hầu Chí, Hạ Hầu Am, Hạ Hầu Cấp đang ở Thái Học cùng nhau tới. Lúc đến, cô còn lưu tâm hỏi thái giám:
"A cha gọi bốn người chúng ta sao? Thái Cực điện bên trong còn có người?"
Hai việc này cũng không cần giữ bí mật, bốn vị Quận vương đến rồi, liền có thể biết được. Thái giám nhìn nhìn Hạ Hầu Phái, lại nhìn một chút ba vị Hoàng tử bên cạnh, nói:
"Không dấu bốn vị Tiểu lang quân, nhị điện hạ, tam điện hạ, lục điện hạ cũng đang đến, trong Thái Cực điện còn có Thái tử điện hạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!