Cái ôm mềm mại thơm thơm, quen thuộc mà lạ lẫm làm Hạ Hầu Phái lập tức vô tri vô thức, tim như đình chỉ.
Lúc nhỏ, Hoàng hậu ôm cô vô số lần, nhưng không lần nào xúc động bằng lần này.
Hoàng hậu trên người mùi thơm nhàn nhạt, như tính cách nàng bình tĩnh tự kiềm chế. Hạ Hầu Phái ngẩng đầu nhìn nàng, thấy trong mắt nàng đau lòng, còn lòng của cô vì Hoàng hậu đau lòng cho cô mà nhảy nhót.
"Có thể đi 1 chút không? Có thể tự đi không?" Hoàng hậu đỡ cô, hỏi.
Hạ Hầu Phái không nghĩ tự mình đi, cô nghĩ để A nương ôm, đợi cô lớn hơn một chút liền thật sự ôm không nổi nữa rồi.
Nhưng cô vừa phạm sai lầm, vẫn phải suy nghĩ, không thể làm nũng.
Có thể. Hạ Hầu Phái đáp, lưu luyến từ trong lòng của hoàng hậu đi ra, dựa vào Hoàng hậu, mở rộng bước chân, đạp mạnh trên đất, vừa dùng sức liền tê dại lợi hại, Hạ Hầu Phái nhíu mày, vẫn là kiên trì cố bước chân.
Trọng Hoa.
Hoàng hậu gọi cô.
Hạ Hầu Phái ngẩng đầu.
Hoàng hậu có chút bất đắc dĩ nhìn cô, ấm giọng nói:
"Ở trước mặt mẫu thân, không cần cố gắng dũng cảm." Sau đó khom người ôm lấy Hạ Hầu Phái, đi vào trong điện.
Thân thiết của nàng, bảo vệ của nàng, việc làm và lời nói nhàn nhạt của nàng quanh quẩn trong lòng Hạ Hầu Phái.
Hạ Hầu Phái nằm ở vai Hoàng hậu, cô bỗng nhiên hỏi:
"A nương, ngươi sẽ vĩnh viễn tốt với ta sao?"
Hoàng hậu nhẹ nhàng cong cong khóe môi, trên mặt có một chút buồn vô cớ, nàng nhìn phía trước nói: Sẽ.
"Bất luận xảy ra chuyện gì?"
Ừ.
Hạ Hầu Phái cao hứng mà cười, đưa tay ôm cổ Hoàng hậu, nói:
"Nhi cũng sẽ đối tốt với A nương, vĩnh viễn không thay đổi."
Hoàng hậu đi lên bậc thang, nghe được lời này cũng nhịn không được nở nụ cười.
Đi đến trong điện, Hoàng hậu muốn Hạ Hầu Phái ngồi vào ghế dài, cô lại như thế nào cũng không chịu, dù sao đã được A nương ôm rồi, cũng không biết lúc nào mới được ôm lại, cho nên không cần xuống!
Cô ôm cổ Hoàng hậu, hừ hừ nói:
"Ngồi đau, muốn A nương ôm một cái."
Ngồi làm sao sẽ đau? Hoàng hậu sao không biết tâm tư của cô? Nhưng Hạ Hầu Phái tỏ ra vô lại, nàng đúng là thúc thủ vô sách, đành phải cho cô ngồi trên đầu gối mình, nói:
"Cho ta nhìn đầu gối ngươi."
Hạ Hầu Phái biết rõ chỗ đó sưng lên, không chịu xoay ống quần, luôn miệng nói:
"Không sao, không đau."
Vậy ngươi ngồi đi.
Hạ Hầu Phái cắn cắn môi, đau khổ lựa chọn ngồi xuống, đang chuẩn bị dời ra lại bị Hoàng hậu ôm trở về:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!