Tự mình làm son phấn được Hoàng hậu ưa thích, Hạ Hầu Phái cảm thấy ngọt ngào.
Hoàng hậu thấy cô ngồi bên cạnh mình, đôi mắt cười đến híp lại thành trăng lưỡi liềm, tiểu má lúm đồng tiền rất là đáng yêu, lập tức cảm thấy cô rất là nhu thuận.
Hộp son đỏ cứ một mực cầm trong tay, thân hộp mượt mà không cấn tay, nàng cười hỏi:
"Tốn không ít công phu a?"
Chưa từng làm son phấn với lại khí lực còn yếu thật khiến Hạ Hầu Phái ăn không ít khổ, nhưng có thể thấy Hoàng hậu giãn mặt ra, hết thảy đều đáng giá, dù là khó khăn hay nhục nhã, hồi tưởng lại, đều là ngọt.
Hạ Hầu Phái tâm tình nhảy nhót:
"Từ đầu có chút khó khăn, không phải cánh hoa bị vỡ, thì là khống chế lửa không tốt —— nhưng tốt xấu gì có thể làm cho A nương mặt giãn ra, cũng coi là đáng giá."
Cô miệng nhỏ thật ngọt.
Hoàng hậu biết rõ, nhưng vẫn là nhịn không được vui vẻ trong mắt, nói: Ba hoa.
Hạ Hầu Phái ngại ngùng cười cười, thấy Hoàng hậu trong mắt mang cười, không biết như thế nào liền càng bối rối, mặt có chút nóng lên.
Cô mất tự nhiên mà dời mắt đi chỗ khác, nhưng trong đầu cứ xuất hiện dung mạo mỉm cười của Hoàng hậu, đây là cảnh đẹp ít có, Hạ Hầu Phái không biết như thế nào, chỉ cảm thấy mặt nóng truyền đến cả lỗ tai, truyền đến ngực, toàn bộ người đều nóng hầm hập.
"Sắc trời không còn sớm, ăn cơm tối rồi hãy trở về." Hoàng hậu nói ra.
Hạ Hầu Phái vội đáp ứng, cẩn thận từng li từng tí mà quay mắt nhìn về phía Hoàng hậu, trong lòng không biết như thế nào, lại có chút khẩn trương.
Căng thẳng khó hiểu, Hạ Hầu Phái vội vàng dời mắt đi chỗ khác, nói nhảm giảm bớt kỳ lạ căng thẳng:
"Nghe nói Ngụy quý nhân tuyển Vương phi cho Tam lang?"
"Nàng xem mấy nhà, mấy nhà cũng đều có ý, liền do dự vị trí Vương phi, không biết cuối cùng hứa cho nhà ai." Hoàng hậu nói.
Nói xong, cái loại kỳ lạ căng thẳng này quả nhiên giảm bớt không ít, Hạ Hầu Phái tự nhiên hơn chút, cười nói:
"Cũng không biết A cha nghĩ như thế nào. cha của Nhị tẩu chức vị cũng không cao."
Hoàng hậu nhẹ nhàng câu môi, không nói gì.
Nhưng Hạ Hầu Trung cũng đã 17, hôn nhân việc lớn, không tốt chậm trễ.
Gần cuối năm, bỗng nhiên truyền ra tin tức, Hoàng đế nhìn trúng một nữ nhân, muốn nàng là Nghiễm Bình Vương phi.
Nghiễm Bình vương chánh phi xác định, tất nhiên Hoàng hậu được biết đầu tiên, bất luận Hoàng tử thân mẫu là ai, Hoàng hậu là chủ trong cung, bọn họ đều là con của Hoàng hậu.
Hoàng hậu nghe xong xuất thân nàng kia, liền hơi câu môi, nói:
"Thánh nhân tuệ nhãn như đuốc, nàng cùng Tam lang rất xứng."
Hoàng đế rất là đắc ý:
"Ta xem cha nàng kia, liền biết con gái hắn hiền thục. Nếu như Hoàng hậu cũng nói tốt, liền xác định a, Tam lang cũng không nhỏ, nên có phu nhân đi thôi."
Hoàng hậu liền nói:
"Có nói cho Ngụy quý nhân?"
"Ngươi là Hoàng hậu, việc con cái, ta nói với ngươi trước." Hoàng đế nói xong, lại tự đắc mà cười,
"Nghĩ đến Ngụy quý nhân biết, cũng vui vẻ đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!