Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng.
Lời ấy ở trên triều đình, rất là thỏa đáng.
Thôi thị cùng Ngụy thị thái độ tựa hồ cũng không đối đầu, thiên hạ xu thế, có cơ hội có thể hợp tác cũng không phải là không được.
Ngụy Thiện chuẩn bị tinh thần ứng đối hai vị này.
Quảng Lăng vương ăn nói phong nhã, ổn trọng lão trầm, đến Sùng Văn quán, tìm được mấy cuốn thi phú của danh gia, liền cho người hầu thu lại.
Ngụy Thiện liền nói:
"Quận vương cũng nhìn tác phẩm của người này?"
"Ta thích đọc thi phú, càng thiên về nước quân, thơ này, thấy có chút không giống bình thường." Hạ Hầu Phái cười nói.
"Quận vương đọc sách, làm cho người kính nể."
"Nhật nguyệt trôi qua, tuổi không ở mãi. Nắm chặt năm tháng, đọc nhiều chút sách, cũng không đến mức hận thiếu thời gian."
Hạ Hầu Phái từ trong giá sách lấy ra một quyển sách vẽ, đưa cho Ngụy Thiện nói:
"Có lẽ có chỗ hữu dụng với ngươi."
Ngụy Thiện hai tay tiếp nhận, vừa nhìn, là một quyển cách vẽ gia phả, đúng là thứ hắn cần. Liên tục không ngừng mà tạ ơn, cũng không có ngại ngùng chối từ, nhận. Chẳng qua sách này, là phải trả, Sùng Văn quán sách đều có ghi chép, một quyển cũng không được thiếu.
Ngụy Thiện cùng Thôi Kỳ mặc dù là hậu duệ của quý tộc, nhưng cũng không vào được nơi này.
Thôi Kỳ đã sớm đi lắc lư rồi, đợi đến lúc bọn hắn định về mới lại xuất hiện, giữa đường còn gặp được kẻ chăm học Hạ Hầu Khang, Hạ Hầu Khang cùng Hạ Hầu Phái nói chuyện chốc lát, nghe nói cô tới tìm thi phú, rất là cao hứng, hẹn cùng hưởng thơ văn tâm đắc.
Thẳng đến khi màn đêm xuống, Ngụy Thiện mới từ biệt hai người về nhà trước, Hạ Hầu Phái cùng Thôi Kỳ không có quá lời cái gì, cũng không nói cái gì kín đáo hai nghĩa.
Ngụy Thiện lung tung mà trở về nhà, chẳng lẽ Quảng Lăng Vương Tầm thật sự không có cái gì muốn chỉ thị? Đơn giản lấy lòng cho hắn quyển sách kia?
Hắn tuyệt đối không tin Thập Nhị điện hạ chỉ là tâm huyết dâng trào thôi. Chẳng qua là phụ thân không ở nhà, hắn không có người thương lượng, mấy vị huynh trưởng có ở nhà nhưng sự việc liên quan đến Hoàng tử, không tốt nói với bọn hắn.
Thẳng đến ngày thứ hai, có người đến báo cho hắn, hôm qua bọn người Tô Sung ở trong vườn nghi luận về cha hắn, Ngụy Thiện mới kịp phản ứng, Quảng Lăng vương là vì hắn giải vây.
Ngụy thị đương quyền, thân là Ngụy thị nhi lang rất có tiền đồ mà còn được coi trọng, Ngụy Thiện cũng có người nịnh bợ, hôm qua hắn không có ở đây, nhưng rất nhanh liền có người mịt mờ kín đáo nói cho hắn.
Ngụy Thiện đã hiểu dụng ý của Hạ Hầu Phái.
Tô Sung tuy rằng có ý miệt thị, nhưng hoàn toàn không lộ ra trong lời nói, hắn nếu như đi vào nghe thấy phụ thân chịu nhục, hắn làm con, nếu không tranh cãi sẽ bị người công kích là bất hiếu; nhưng nếu cùng Tô Sung tranh luận, lại có chỗ không đúng, dù gì hắn cũng không nói thẳng, tranh không được, huống hồ, có một ít việc triều chính cũng không nên nói.
Quảng Lăng vương nhất định là đã nghe thấy, liền gọi hắn, cho hắn giả vờ không biết, miễn đi lúng túng.
Làm chuyện tốt mà không nói ra miệng, chỉ chờ hắn vô tình phát hiện, lại có thể tính được hắn nhất định sẽ biết, làm cho người cảm thấy như tắm gió xuân ấm áp mà chịu phần ân tình này.
Thủ đoạn này, Thái tử lúc 7 tuổi, Nghiễm Bình vương lúc 7 tuổi, cũng không bằng, đừng nói bảy tuổi, cho dù là hôm nay hai vị này cũng chưa chắc có thể được như thế.
Ngụy Thiện suy nghĩ, lúc A cha trở về nhất định phải nói chuyện này.
Bên kia, Hạ Hầu Phái cùng Thôi Kỳ lại không giống hắn cao thấp bối rối.
Đối với Hạ Hầu Phái, việc này bất quá là cô đụng phải, thuận tay giúp thôi; Còn Thôi Kỳ, hắn cùng với cha hắn giống nhau—— mọi thứ, trong lòng hiểu rõ là được, không cần phải chạm vào.
Hai người từ biệt Ngụy Thiện, đi về phía cửa cung, vừa đi vừa nói chuyện.
Nói chuyện với gia đình bên ngoại, Hạ Hầu Phái cảm thấy nhẹ nhõm:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!