Thẳng đến lúc Hạ Hầu Trung sắc mặt đỏ bừng, sắp chống đỡ không nổi nữa, Thôi Chất Đạo mới không nặng không nhẹ mà khiển trách:
"A Huyền, chớ có nói bậy."
Thôi Huyền liền tuân theo trưởng lão, cười nói: Là ta lỗ mãng.
Hạ Hầu Trung thật vất vả chậm lại, vội nói:
"Tiên sinh danh sĩ, tính tình sơ lãng, tất nhiên là vui mừng vui đùa, sao lại lỗ mãng?"
Khách sáo đã đủ rồi, giờ là việc chính.
Bốn người phân vai vế ngồi xuống, Thôi Huyền nói:
"Gia phụ dạy ở Thái Học, không gặp được Quận vương, Quận vương chớ trách."
Hạ Hầu Trung vốn là có chút kỳ quái Thôi Viễn Đạo như thế nào không có ở đây, hắn dám mắng chửi Thái tử, tuy nói cái kia Thái tử cùng hiện tại Thái tử không giống nhau nhưng cũng không khiến người có cảm giác tốt.
Hiện nghe xong giải thích, lập tức hiểu, thở dài:
"Thôi tế tửu nghiên cứu học vấn chặt chẽ cẩn thận, trung với chức vụ, A cha biết rõ, nhất định tán thưởng."
Thôi Chất Đạo cười cười, Thôi Tố mặt không đổi sắc, Thôi Huyền tùy ý nói:
"nên như thế, chỗ nào vì Thánh nhân tán thưởng mà làm đâu?"
Chủ đề đã tới Thôi Viễn Đạo, Hạ Hầu Trung tất nhiên là muốn tiếp, đã nói đến việc nghiên cứu học vấn, sau nói đến việc 2 ngày trước bị trách mắng, Hạ Hầu Trung bất đắc dĩ nói:
"Ta tư chất ngu dốt, không học được tinh túy trong sách."
Thôi Chất Đạo an ủi:
"Điện hạ tuổi nhỏ cần gì phải gấp gáp? Không phải ai cũng cầm sách là hiểu, từ từ sẽ được."
Thôi Huyền nhìn cũng không nhìn hắn, hắn nhớ kỹ vừa hâm nóng một bầu rượu, cũng không biết Quận vương này muốn lắm lời tới khi nào.
Hạ Hầu Trung quay đầu nhìn về phía Thôi Huyền, lời nói thành khẩn vô cùng:
"Hôm nay đến cửa, thực có một chuyện muốn nhờ."
Thôi Chất Đạo cùng Thôi Tố thầm nghĩ, đã đến.
Thôi Huyền nghĩ, nói xong cút nhanh lên. Rượu ngon như mỹ nhân, thời gian không chờ đợi a. Để lâu mùi rượu sẽ mất.
"Ta học tập khiếm khuyết, trong cung lại không có sư phụ tốt, đã là lòng nóng như lửa đốt rồi. Ta một mực ngưỡng mộ Thôi tiên sinh tài danh, muốn làm đồ đệ, mong Thôi sư đáp ứng."
Hạ Hầu Trung liền một mạch nói xong, liền đứng thẳng dậy, cung kính vái chào.
Thôi Chất Đạo cùng Thôi Tố vừa mới hơi có chút hoảng dần dần thả lỏng.
Thôi Huyền giương mắt nhìn nhìn Hạ Hầu Trung, không nói chuyện.
Hạ Hầu Trung ngẩng đầu, níu lấy níu lấy mà nhìn hắn.
Chậm nữa, rượu thật sự không uống được! Thôi Huyền thầm nghĩ mất mùi, nói:
"Quận Vương đã chịn, vốn không nên từ, chẳng qua là ta chưa bao giờ thu đồ đệ, không biết như thế nào dạy bảo..."
Hạ Hầu Trung vội muốn nói, liền nghe được Thôi Huyền lại nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!