Chương 1: Trọng sinh

Đây là 1 nơi cực kì bình tĩnh thoải mái

Chẳng qua là hơi chật chội

Tuỳ Biện cảm thấy thân thể run rẩy co rúc, cô nghĩ nhúc nhích, nhưng lại bị ngăn cản, muốn mở mắt 1 cái, con mắt lại giống như díp chặt lại, mở thế nào cũng không ra

Tuỳ Biện có ngạc nhiên, có nghi ngờ nhưng không có sợ hãi

--- nơi này mặc dù giam cầm cô nhưng lại có 1 loại cảm giác khiến người ta an tâm, dịu dàng, không có nửa điểm nguy hại mà ngược lại giống như bảo vệ

Tuỳ Biện suy tư, liệu đây là nơi nào

Bên tai truyền đến từng đợt tiếng động lớn, tiếng cãi nhau mơ hồ vang lên như cách cả một ngọn núi xa xôi. Có tiếng, nghĩa là có người, Tuỳ Biện không khỏi vểnh lỗ tai nghe ngóng

Cái tiếng kia huyên náo từng hồi, rất hoảng loạn, thỉnh thoảng lại có thanh âm hô quát không rõ, còn có mơ hồ tiếng bước chân lộn xộn

Chỗ đấy hẳn là nơi vô cùng nhốn nháo hoảng loạn, Tuỳ Biện nghĩ

Cô nghiêng đầu, nghe cẩn thận, chỉ mong nghe được thứ gì đó hữu dụng, bỗng nhiên chỗ của cô trùng trùng điệp điệp run lên, bên cạnh là vách tường mềm mại, bảo hộ cô, giúp cô không bị dập đầu.

Chẳng qua rất nhanh, Tuỳ Biện lại phát hiện nơi ấm ấp thoải mái dễ chịu này dần thu nhỏ lại. Chỗ dung thân có biến, cô bối rối, vươn tay đặt ở 4 vách tường

Đột nhiên có thanh âm nữ tử kêu đau truyền tới, rõ ràng là tiếng của 1 người, mà âm thanh lại giống có 2 người như xa như gần vang lên. 1 tiếng như từ bên ngoài vách tường, còn 1 tiếng như từ trên đỉnh đầu truyền đến.

Loại tình huống này thật kì lạ quý hiếm, giống như lúc nhỏ cô chơi trò chơi, cô dán bàn gỗ, tại 1 chỗ khác của bàn gỗ gõ lên 1 cái, là nghe được 2 tiếng. 1 tiếng do không khí phân tán, 1 tiếng do bàn gỗ vang lên.

Tuỳ Biện nghi hoặc nhưng cũng chẳng quan tâm cái này. Bởi vì chỗ của cô không những nhỏ đi, mà còn thay đổi làm cho cô vô cùng khó chịu

Chẳng biết qua bao lâu, bên tai hoảng loạn ầm ĩ mới từ từ hết, bên ngoài thanh âm dần rõ ràng. Người kia vẫn còn rên rỉ, 1 tiếng lại 1 tiếng đau khổ, Tuỳ Biện nghe thấy nên vô cùng lo lắng cho nàng.

Bên ngoài có vài thanh âm hữu lực đan xen, vì cô gái đó mà cố gắng.

"Dùng sức! Dùng sức đi!"

Nghe được 1 câu nói không đầu không đuôi. Đây là đang làm gì? Vừa vội vừa loạn! Càng ngày trong đầu cô càng có nhiều nghi hoặc, thật muốn đi thăm dò 1 chuyến.

Không kịp nghĩ lâu, từ trên xuống dưới truyền đến 1 cỗ lực đạo, dùng sức đem cô ra ngoài. Đáng tiếc cỗ sức lực này vô cùng suy yếu, có thể thấy đã vô cùng suy kiệt, không đủ để Tuỳ Biện nhúc nhích

Thống khổ rên rỉ dần dần nhỏ xuống, thanh âm vừa rồi vội vàng lên tiếng:

"Phu nhân! Nhanh chóng dùng sức, tiểu điện hạ vẫn chờ được gặp A Nương đây!"

Nghe thấy thế, Tuỳ Biện liền biết người này đang vô cùng lo lắng

Cái chỗ này càng ngày càng khó chịu, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, phía ngoài vẫn còn rối ren. Tuỳ Biện lại không khống chế được dần dần mất đi tri giác.

Lần này tỉnh lại là vì 2 cái đánh vào mông, cô đau, liền không nhịn được mà há miệng kêu, 1 tiếng này liền biến thành tiếng khóc lảnh lót, như hài nhi khóc nỉ non

Thế nào lại là hài nhi khóc nỉ non?

Tuỳ Biện giật mình, vội khép miệng, trong cổ họng vẫn không tự chủ được mà còn tiếng thút thít, nhưng tiếng khóc thực sự đã theo cô biến mất rồi

Tuỳ Biện sợ ngây người, chính mình đã biến thành 1 hài nhi!

Tuỳ Biện nhớ rõ là cô đã chết, như vậy, cái này là đầu thai chuyển thế? Biến thành 1 hài nhi, 1 lần nữa bắt đầu cuộc hành trình nhân sinh mới?

Biến hoá này thật vui vẻ

Bất quá, dù sao kiếp trước đã chết, cả đời đã kết thúc, bắt đầu kiếp mới là việc bình thường. Tuỳ Biện không cảm thấy khó tiếp nhận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!