*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Núi Côn Luân.
Gió tuyết ngàn năm vạn năm vĩnh viễn không ngừng nghỉ, từ phương bắc xa xôi gào thét mà đến, vượt qua rào chắn cao nhất ở phía tây Thần Châu, hóa thành thác nước băng sương mù cuồn cuộn không dứt, đổ xuống.
Đỉnh Côn Luân, nơi phàm nhân không thể đặt chân, xuất hiện một lá chắn màu xanh lục, ngăn cách cuồng phong và bão tuyết.
Một cây đại thụ bao phủ trong kết giới, khắp nơi hoa nở rộ, vây quanh tạo thành một khu vườn khổng lồ đầy sức sống. Khu vườn rộng mười dặm, chim bay cá nhảy tràn ngập trong đó, tự do rong chơi. Chỗ tiếp giáp với lá chắn là một con sông uốn lượn, tạo thành cảnh tượng kỳ diệu: bên trong bờ xuân sắc, bên ngoài bờ lạnh giá mùa đông. Giữa những con sông đan xen chằng chịt là những cãi bãi bùn ướt, dày đặc như sao trên trời. Trên những hòn đảo nhỏ, chim chóc bay thành đàn, nghỉ chân bên nhau.
Đây là tiên cảnh cuối cùng trên đại địa Thần Châu.
Trong tiên cảnh có một tòa Bạch Ngọc Thiên Cung, cung điện được làm từ huyền phù phi thạch (đá bay lơ lửng) nguyên khối với nền đá ngầm của hoa viên. Trước đại thụ trong cung lại có một đình viện, trong đình suối nước chảy ào ạt, tưới tắm toàn cảnh khu vườn rộng lớn này.
Ánh mặt trời loãng xuyên qua bão tuyết chiếu rọi Bạch Ngọc Cung, một người tráng hán cao lớn cường tráng đi qua hành cung.
Tráng hán để trần nửa người, ngực nở nang, đùi săn chắc. Làn da màu đồng cổ phủ kín phù văn màu vàng kim. Hình dáng cơ bắp toàn thân như được khắc từ đá, h* th*n quấn một váy lụa. Cổ tay, mắt cá chân đều đeo vòng vàng. Trên cổ còn có một vòng cổ, khắc hai chữ: Điềm lành.
Hắn xuyên qua hành lang, đi vào sâu nhất trong Bạch Ngọc Cung, đẩy cửa ra, vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, một thiếu niên vừa mười lăm mười sáu tuổi đang nằm sấp ngủ ngon lành, giữa mày tràn đầy vẻ trẻ con.
"Triều Sinh, dậy lâu rồi." Tráng hán cẩn thận lay thiếu niên, nói: "Không nên nằm sấp ngủ."
"A…" Thiếu niên được gọi là Triều Sinh nói: "Sao trời lại sáng rồi."
Người tráng hán cường tráng nói: "Mau dậy đi."
Thiếu niên còn ngái ngủ ngồi dậy, dụi dụi mắt. Tóc đen nhánh, mày như lá liễu, mắt như chấm sơn, môi mềm mại thanh tú, màu da trắng nõn như sữa bò.
Tráng hán giũ quần áo ra, ôm hắn vào lòng, hầu hạ hắn mặc đồ vào, rồi lại ôm hắn đi rửa mặt. Mười lăm phút sau, Triều Sinh mặt đầy không vui đi đến giữa đình, cơn buồn ngủ chưa tan, suýt nữa đâm vào cột.
Tráng hán đưa tay bế hắn lên, cho hắn cưỡi lên cổ mình, nói: "Hôm nay có khách."
Triều Sinh ngồi trên bảo tọa ở giữa điện Bạch Ngọc Cung, tráng hán thì đi chuẩn bị bữa sáng. Không lâu sau bưng lên một phần bánh mì dẹt, một phần đậu luộc. Triều Sinh vừa ngái ngủ vừa ăn, ăn xong đậu, dùng bánh mì dẹt lau sạch chén, không lãng phí thức ăn.
"Ta ăn no rồi." Triều Sinh nói.
Đến lượt người bảo hộ cường tráng kia ăn. Hắn từ chỗ nhà bếp bưng ra một sọt lớn bánh mì dẹt, kèm theo tương ớt, ngồi khoanh gối dưới vương tọa, ăn một cách ngon lành.
"Khách trông như thế nào?" Triều Sinh nói.
"Vũ Châu dẫn đến." Tráng hán nói: "Ta không nhìn kỹ."
"Ồ, Vũ Châu." Triều Sinh đối với vị khách tên Vũ Châu này vẫn rất có thiện cảm, bởi vì hắn đẹp trai, tuy đã hơn ba trăm tuổi, nhưng vẫn mày kiếm mắt sáng là diện mạo của một thanh niên anh tuấn.
Hắn là một trong số ít những người có thể tùy ý lên núi Côn Luân. Chỉ vì Bạch Ngọc Cung từ khi Tây Vương Mẫu (1) thăng thiên rời đi, liền trở thành di thế chi cảnh (cảnh giới tách biệt với thế gian), vĩnh viễn đóng lại cánh cổng đối với hồng trần.
Hàng trăm ngàn năm trước, trên đó vẫn có thần hầu sinh sống. Theo thời gian trôi đi, các thần hầu lần lượt rời đi. Hiện giờ tiên cảnh rộng lớn như vậy, chỉ còn tiên nhân Triều Sinh và toạ kỵ Tì Hưu (2) của Tây Vương Mẫu, cũng chính là người tráng hán bảo hộ này.
Ngoài hai người họ, còn có một vị thần khác, chính là Câu Mang (3) hóa thân thành đại thụ, đứng trong vườn hoa sự sống.
Ở phía đông Côn Luân, sâu trong Thái Hành Sơn, lại có một nơi ẩn cư gọi là Diệu Kim Cung. Truyền thuyết đó là nơi ẩn tu của phượng hoàng, đại bàng và Khổng Tước Minh Vương. Hiện giờ rất nhiều tiên cảnh đều trở thành di tích, duy chỉ trong Diệu Kim Cung còn một con rồng. Tuy cách nhau ngàn dặm xa, nhưng cũng được coi là hàng xóm.
Vì vậy con rồng này có khi cách mấy năm, có khi lại mấy tháng, sẽ lên núi Côn Luân để ghé chơi. Đại đa số thời gian con rồng đó cũng không có việc gì làm, chỉ ngồi nói chuyện phiếm vài câu với Tì Hưu biến thành tráng hán này, tiện thể mang chút đồ chơi mới lạ cho Triều Sinh.
"Ngươi ăn xong chưa?" Triều Sinh nói: "Ăn xong thì bảo hắn vào đi."
Tráng hán nhanh chóng giải quyết bữa sáng, đến một bên cung điện để gọi người. Một lát sau chỉ nghe một tiếng rồng ngâm, một con Thanh Long chở một thanh niên nam tính, bay vào giữa Bạch Ngọc Cung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!