(*Người được chọn làm người kế vị ngôi vua)
Dưới gốc đại thụ màu đen.
"Bọn họ sẽ chia tay ở Yến Châu. Theo kế hoạch, Gia Luật Nhã sẽ được đưa về đây."
"Vâng, Thiên tử."
Tây Hạ, thành Bạc Xuyên.
Tin đồn chưa được xác thực về việc Thiên Tộ Đế Gia Luật Diên Hi* của Liêu quốc qua đời trên đường đã truyền đến cảnh nội Tây Hạ từ bốn tháng trước. Kim quốc thực sự đã khống chế Yến Vân Thập Lục Châu, phía nam lại có Tống đang như hổ rình mồi. Trên dưới Hạ quốc lập tức trở nên căng thẳng, tăng cường binh mã rất nhiều ở biên giới để ứng phó với khả năng Tống và Kim bất ngờ đánh úp.
(*Vị vua cuối cùng của nhà Liêu)
Chẳng ai nói rõ, liệu hai nước Tống, Kim đã ký kết "Liên minh trên biển" có tiếp tục lấy nguy cơ diệt Liêu, rồi một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm công hãm Đại Hạ hay không. Trong đô thành, bá tánh lòng người hoảng sợ, lời đồn đại xôn xao.
Hạ Đế Lý Càn Thuận thì vẫn giữ thái độ trấn tĩnh như mọi khi. Ông ta lập tức phái đặc sứ, ký kết điều ước mới với Kim và Tống. Hạ quốc từ khi kiến quốc đã được gọi là "Tứ phía chiến", vừa phải đối mặt với sự quấy nhiễu của Thổ Phiên và Hồi Hột, lại phải tác chiến hai tuyến với Tống và Liêu. Tài ngoại giao của họ đã sớm đạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh*.
(*Ý chỉ kỹ năng tinh thông, thành thạo)
Liêu quốc diệt vong khiến Thần Châu đại địa một lần nữa đứng trước ngã rẽ. Chỉ một chút sơ sẩy, Tây Hạ sẽ đối mặt với vận mệnh mất nước.
Trời đã tối hẳn, Tiêu Côn đến chân núi Hạ Lan, thu hồi Long Quyết, đi bộ đến thôn trang dưới chân núi, rồi nhờ xe bò của thôn dân từ ngoại ô vào thành. Khi cưỡi rồng hạ xuống, hắn còn phải cách hoàng cung khá xa, không còn cách nào khác, chỉ vì một tháng trước, kim long xuất hiện ở ngoại ô đã khiến không ít bá tánh tận mắt chứng kiến. Thậm chí có người còn đến bẩm báo Hạ Đế Lý Càn Thuận, tuyên bố "Kim long trời giáng, Hạ sẽ rầm rộ".
Lỡ như "điềm lành" này lại một lần nữa bị quân thần Tây Hạ tận mắt nhìn thấy, nói vậy sẽ gây chấn động triều dã. Biết đâu Tây Hạ sẽ phái quân đội đến Trung Nguyên tham gia hỗn chiến, ý đồ phân một ly canh, đến lúc đó lại gây ra hàng ngàn hàng vạn thương vong, hoàn toàn trái với bổn ý của hắn.
Đất bắc vào cuối mùa thu thưa thớt, đỉnh núi Hạ Lan vạn đời sao trời lấp lánh, ngân hà vắt ngang như thác nước. Dù nhân gian có khói lửa nổi lên bốn phía hay thái bình thịnh thế, tinh không vĩnh viễn bình tĩnh chiếu rọi mỗi một thời đại.
Thiên mạch tản ra ánh sáng hoa mỹ, chảy xuôi trong trời đêm. Vô số sinh linh giãy giụa ở Thần Châu, sau khi chết đều sẽ hòa nhập vào dòng sông vĩnh hằng này.
Sau khi chia tay Hạng Huyền, lời nói của Thần Thời Gian bỗng không ngừng vang vọng sâu thẳm trong nội tâm hắn.
Tiêu Côn thở dài một tiếng: Đại Liêu cứ thế mà kết thúc sao? Tự Hạ Vũ đúc đỉnh định Cửu Châu (1), mấy ngàn năm qua vô số vương triều luân chuyển, giống như bọt biển trên đại dương, thoáng chốc lướt qua. Đồng bào của hắn, tộc nhân của hắn trở thành tù binh và nô lệ của Kim, trong tiếng khóc than và đau khổ chờ đợi cái chết.
Đến cổng thành, cuộc hành trình dài cuối cùng cũng kết thúc. Tiêu Côn để lại vài đồng tiền cho người đánh xe, kéo lê thân hình mệt mỏi rã rời xuống xe bò, trong đêm khuya đi về phía thành Bạc Xuyên đang bị cấm đi lại ban đêm. Bên trong thành lác đác vài ngọn đèn dầu, cửa thành được tăng cường phòng bị ở nơi cao. Hắn không gõ cửa nhỏ để vào thành, mà băng qua con sông đào bảo vệ thành, áp sát tường thành rồi dùng pháp thuật vẽ ra một con đường, xuyên vào thành nội.
Bạc Xuyên yên tĩnh vô cùng. Tiêu Côn đi trên con phố không một bóng người, giống như dân du cư trong thành. Trong hẻm nhỏ thỉnh thoảng truyền đến tiếng r*n r* của kẻ ăn mày và tiếng khóc vì sợ lạnh. Hắn đi về phía phố chính, nửa đêm, vài ngôi đại trạch sâu trong thành vẫn còn sáng đèn.
Một tòa đại trạch to lớn treo đèn lồng viết chữ "Hồng". Tiêu Côn đi đến cửa sau, gõ hai tiếng đồng hoàn*, đợi một lát. Đúng lúc hắn sắp mất kiên nhẫn định dùng pháp thuật xuyên tường thì bên trong một ô cửa sổ nhỏ được kéo ra, ánh đèn dầu từ bên trong chiếu ra, rọi lên mặt hắn.
(*Vòng đồng, tay nắm cửa bằng đồng)
"Tiêu tiên sinh đã về rồi sao?" Người gác cổng nói: "Mời vào trong."
Cửa sau mở ra, Tiêu Côn đáp: "Cảm ơn."
Hắn đã không còn muốn đọc suy nghĩ của những người này nữa. Từ trên xuống dưới Hồng phủ, đều xem hắn như một phiền toái lớn, hận không thể họ sớm biết ý mà rời đi.
Tòa phủ đệ này thuộc về một thương nhân bán muối họ Hồng gốc Liêu quốc. Gia tộc này đã kinh doanh lâu năm ở các nơi như Trung Kinh, Bạc Xuyên. Sau khi nhận được tin Kim quốc sẽ xâm lược quy mô lớn, vị thương nhân tên Hồng Thừa Phú này liền dắt già dắt trẻ, đi đến Bạc Xuyên lánh nạn. Còn Tiêu Côn, khi rời Thượng Kinh đến Bạc Xuyên, liền nương nhờ ở Hồng gia, có được chỗ dung thân.
Nếu chỉ có hắn đơn độc một mình, thì ở đâu cũng chẳng sao.
Phiền toái chính là ở chỗ…
Tiêu Côn bước vào biệt viện, thầm nghĩ không biết đứa trẻ đó đã ngủ chưa. Hắn rời đi đã mấy ngày, chỉ không biết ngày mai mặt trời lên, sẽ là một quang cảnh như thế nào.
"Tát Loan ngủ rồi sao?" Tiêu Côn vào biệt viện.
"Dạ, rồi ạ." Gã sai vặt ngoài cửa đã từng thấy Tiêu Côn thi triển pháp thuật, vẫn còn vài phần kính trọng đối với hắn: "Tiêu đại nhân đây là từ đâu trở về? Có muốn tắm rửa không ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!