Chương 4: Thiên Mệnh

Dù Hạng Huyền và Tiêu Côn có kiến thức rộng đến đâu, họ vẫn như đang lạc trong mơ.

Ước chừng vài phút, vô số ý niệm lướt qua trong đầu Hạng Huyền: Nó rốt cuộc là cái gì? Đồ vật? Yêu quái? Một cái đầu của một người tu tiên nào đó bị phong ấn?

Những gì nó nói có đáng tin không? Cái gọi là thiên mệnh là gì? Bảo vật cổ xưa được cất giấu trong địa cung của Chùa Phật Cung này, sự ảo diệu của nó nằm ở chỗ công bố thiên mệnh của nhân gian?

Tiêu Côn là người đầu tiên lấy lại tinh thần: "Ai hỏi trước?"

Hạng Huyền há hốc mồm, nói: "Cho ta kinh ngạc một lát đã. Ta… thật không dám giấu giếm, ta vẫn luôn cho rằng bên trong là ngọc tỷ truyền quốc. Tin tức mà Quách đại nhân nhận được, chính là như vậy."

Hạng Huyền nhìn về phía Tiêu Côn, chần chờ một lát. Y vẫn chưa thể phán đoán cái "đầu" này rốt cuộc là thứ gì: một yêu quái bị phong ấn mấy ngàn năm, trong lòng đầy phẫn hận chỉ muốn mượn cơ hội dụ dỗ họ để trả thù, hay thật sự là một pháp bảo độc nhất vô nhị trên đời.

"Ngươi đã sớm biết ư?" Hạng Huyền kinh ngạc nói.

Dù Tiêu Côn kinh ngạc, nhưng biểu cảm đó rất nhanh đã trấn tĩnh lại.

"Sao lại là ngọc tỷ loại tục vật ấy chứ?" Tiêu Côn nói: "Không lâu trước đây ta đã đọc được về vật này trong sách cổ Huyền Điểu. Tương truyền đây là một pháp bảo có thể biết được mọi việc trong quá khứ, tương lai và hiện tại, đã tồn tại trên đời mấy ngàn năm, thậm chí còn sớm hơn cả thời đại Khu Ma Sư được thành lập. Có được cái hộp này, cũng sẽ biết "thiên mệnh"."

Tiêu Côn quan sát sắc mặt Hạng Huyền: "Ta chỉ có một câu hỏi, đó là tâm nguyện cả đời của ta. Nếu ngươi dung túng ta hôm nay hỏi và cũng nhận được câu trả lời, ngươi và ta không cần phải kết thù hay thậm chí là giao chiến. Cái hộp và cái đầu này, cũng có thể nhường lại cho ngươi."

Hạng Huyền nửa tin nửa ngờ, đang thiết tưởng: Không tìm thấy ngọc tỷ, vậy ta phải mang cái đầu yêu quái này về Khai Phong sao? Cảnh tượng đưa ra trước triều đình chắc chắn sẽ rất chấn động.

Lại nghe lời Tiêu Côn, Hạng Huyền quyết định nghe hắn hỏi để phán đoán sự thật. Nếu đó là tâm nguyện duy nhất của Tiêu Côn, giúp người đạt thành cũng chẳng sao.

Y làm một thủ thế, ý bảo Tiêu Côn cứ việc hỏi.

"Nhưng ta cần phải có mặt ở đó." Hạng Huyền nói: "Mạo phạm, huynh đệ, ta thề hôm nay vô luận nghe được gì, chỉ cần ngươi không muốn nói, sau khi rời khỏi đây ta tuyệt đối sẽ không nhắc đến với người thứ ba."

Tiêu Côn không trả lời, nhìn chăm chú vào cái đầu kia, hít sâu một hơi, như thể đang sắp xếp ngôn ngữ. Trong sơn cốc im lặng như tờ.

Hạng Huyền bỗng nói với cái đầu kia: "Ngươi có biết Hình Thiên không? Ta thấy hai người, quả thực là thiên địa tạo nên một cặp."

"Đừng nói giỡn nữa!" Tiêu Côn vốn đã nghĩ kỹ câu hỏi, không ngờ Hạng Huyền lại vào lúc này nói ra câu đùa lỗi thời như vậy.

"Ta là Thúc Hốt, Thần Thời Gian." Cái đầu kia nói: "Đây là câu hỏi đầu tiên của ngươi sao?"

"Không phải!" Hạng Huyền và Tiêu Côn đồng thời biến sắc làm rõ, không rõ tại sao cái tên Thúc Hốt này lại giới hạn ba câu hỏi, không hiểu sao đã bị nó dẫn vào bẫy.

Tiêu Côn tiến lên một bước, nói: "Thúc Hốt, ngươi đã biết được mọi việc, vậy hẳn cũng biết ta vì sao mà đến."

Hạng Huyền: "Đúng! Đây là một cách hay. Gặp thuật sĩ bói toán giang hồ, thường hỏi như vậy, ba câu là có thể moi ra bản lĩnh thật sự… Ai! Chuyện gì cũng từ từ!"

Tiêu Côn làm bộ rút đao uy h**p Hạng Huyền, Hạng Huyền trong nháy mắt thoắt mình sang một bên.

"Được rồi, được rồi, ta không nói gì nữa!" Hạng Huyền giơ tay làm động tác đầu hàng, đồng thời quan sát biểu cảm của Thúc Hốt. Rất nhiều lời nói trước đó đều là để thăm dò, cùng lúc đó, trong đầu y vẫn không ngừng hồi tưởng lại những sách cổ mình đã đọc, nhưng tất cả ghi chép đều không có tên Thúc Hốt.

"Ngươi là hậu duệ của Khiết Đan." Thúc Hốt không để ý đến Hạng Huyền, mở to đôi mắt, nhìn chăm chú Tiêu Côn, đáp: "Cha ngươi là Cảnh Phiên Ca, mẹ ngươi là Tiêu Song, hậu nhân của Tiêu Thái Hậu (1). Ngươi có muốn ta nói ra lai lịch của cha ngươi không?"

"Không cần." Tiêu Côn đã hiểu rằng Thúc Hốt quả thật biết rất nhiều việc.

Hạng Huyền: "!!!"

Hạng Huyền nhìn Tiêu Côn. Lúc này, Tiêu Côn trầm giọng nói: "Đúng vậy, ta là người Khiết Đan."

Sắc mặt Hạng Huyền nhất thời trở nên cực kỳ phức tạp. Tiêu Côn lại nói với Hạng Huyền: "Ta không chỉ là người Khiết Đan, mà còn là hậu duệ của hoàng tộc Tiêu thị, tổ tiên của ta là Tiêu gia của Tiêu Thái Hậu."

Nếu là trước đây, Hạng Huyền chắc chắn sẽ tràn đầy phòng bị, chỉ vì hiện nay Tống và Liêu là kẻ thù không đội trời chung. Nhưng y biết rằng so với mối thù sâu sắc giữa hai nước, hiện tại có những chuyện quan trọng hơn phải làm.

"Ta muốn hỏi thiên mệnh của Liêu quốc." Tiêu Côn cuối cùng cũng hỏi Thúc Hốt: "Rốt cuộc là ở phương nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!