Chương 16: Trường Sinh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mùa đông ở Thành Đô bao phủ trong một lớp sương mù dày đặc bất ngờ. Sông Mân Giang tràn ngập từng lớp sương trắng, lan tỏa khắp toàn thành, khiến nó như chìm vào một đại dương trắng xóa. Duy chỉ có mái hiên và mái ngói lộ ra trên biển sương trắng, mái cong của Thanh Dương Cung đứng trên mặt biển.

Tiêu Côn ấn Kim Long xuống, đáp xuống gần cửa thành.

"Cứ như vậy, chúng ta sẽ không có ngựa nữa. Rời khỏi Thành Đô thì làm sao? Tổng không thể cứ đi bộ mãi được?" Triều Sinh tuy rằng mọi việc tùy theo ý mình, nhưng gặp phải Hạng Huyền với số thủ đoạn càng cao, thực sự có chút không chống đỡ nổi.

"Tiêu Côn muốn ngự long." Hạng Huyền nói: "Nên hỏi hắn đi."

Tiêu Côn: "Là hai người các ngươi cứ ở Quán Giang Khẩu lê la."

Hạng Huyền sửa lời: "Mua lại là được, mang theo ngựa lỉnh kỉnh, phiền phức lắm."

Triều Sinh: "Được thôi."

Hạng Huyền xưa nay đã như vậy. Tọa kỵ có thể tùy ý thả đi. Thức ăn mà không thể ăn thì không cần miễn cưỡng bạc đãi chính mình. Huống chi còn có rồng để đi, cưỡi ngựa làm gì?

"Sau đó ta chịu trách nhiệm báo cáo." Hạng Huyền hiếm khi nghiêm túc nói: "Hai ngươi cố gắng đừng nói gì, cũng đừng lộn xộn đồ vật của Thanh Dương Cung."

Tiêu Côn: "Vừa hay ta cũng không muốn nói dối, giao cho ngươi đấy."

Hạng Huyền nhảy lên chiếc xe bò chạy xuyên qua trong thành, ném nửa bạc vụn vào trong ống tre. Tiêu Côn cuối cùng cũng biết tác phong tiêu tiền như nước của hắn. Cả ba đi nhờ xe bò, trở về trước Thanh Dương Cung.

Khắp nơi đều là sương mù dày đặc không thấy năm ngón tay. Sương mù tràn ngập trong Thanh Dương Cung, chỉ có hương khói lúc sáng lúc tối lập lòe trong sương mù. Cùng với tiếng đánh khánh (1) trong cung từng đợt truyền đến, ngoài vẻ trang nghiêm, lại thêm vài phần cảm giác thần bí.

So với lần trước họ đến, hôm nay không còn bách tính ồn ào tranh nhau thắp hương. Trong chùa đàn rộng lớn trống không. Hạng Huyền vừa đến ngoài cửa đã có một nam đệ tử đến, nói: "Mời Phó sử vào trong."

Hôm nay đệ tử đưa họ đến trước một gác mái khác ở phía tây. Chỉ thấy Thiện Hồng chống một cây quải trượng, một mình đứng đó. Các bức tường trống rỗng, duy nhất có một bức chân dung người đàn ông tiên phong đạo cốt.

"Thiện tiền bối." Hạng Huyền ôm quyền.

"Đây là tượng của tiên phu." Thiện Hồng không quay người lại, quay lưng về phía ba người, nói: "Ta xuất thân từ Cổ Đông Nữ Quốc, quê cũ ở Xương Đô*. Mười bốn tuổi, ta theo đoàn thương buôn trà ngựa của đường thân đến Thành Đô. Đoàn thương buôn bị yêu ma tập kích ở Hổ Khiêu Hiệp (2), thúc bá đều chết dưới móng vuốt của báo yêu, chỉ còn lại mình ta. Là tiên phu đi vân du bên ngoài cứu mạng ta."

(*Qamdo (chữ Tạng: ཆབ་མདོ་ས་ཁུལ་; Wylie: chab

-mdo

-sa

-khul; ZWPY: Qamdo Sakü; giản thể: ; phồn thể: ; bính âm: Chāngdū Dìqū, Hán Việt: Xương Đô địa khu) là một đơn vị hành chính tại miền đông Khu tự trị Tây Tạng, bao gồm trấn Qamdo. Thủ phủ của địa khu là huyện Qamdo.

- Theo Wikipedia)

Nói xong, Thiện Hồng thở dài một tiếng, lại nói: "Từ đó, ta đi theo tiên phu vào Khu Ma Tư Thành Đô, lại dưới sự tiến cử của tiên phu bái một vị tiền bối pháp lực cao cường làm thầy. Nhưng ta thực sự đã sống quá lâu rồi. Những chuyện hơn một trăm năm trước đều như mây bay đã xem qua, thậm chí giống như cuộc đời của một người khác."

Tiêu Côn lấy ánh mắt ra hiệu, Hạng Huyền biết hắn chắc chắn không có ý tốt, đang chửi thầm.

"Các ngươi đã trở về." Thiện Hồng cuối cùng cũng quay người lại, nói: "Khu Ma Tư truyền từ phía bắc và Khu Ma Tư truyền từ phía nam có thể gạt bỏ hiềm khích, chung sức hợp tác, khiến ta rất bất ngờ. Con hoa yêu kia thế nào rồi?"

Hạng Huyền lấy ra Trấn Yêu Phiên, đưa cho Thiện Hồng. Thiện Hồng nhận lấy, nhìn Triều Sinh đang đứng sau lưng Hạng Huyền một cái.

Vẻ mặt của Triều Sinh thay đổi từ ngây thơ, tò mò lúc trước, trở nên nghiêm trọng hơn, đang đánh giá Thiện Hồng.

"Vị tiểu ca này lại có thân phận gì?" Thiện Hồng hỏi.

Tiêu Côn đã được Hạng Huyền đặc biệt nhắc nhở, không nói ra lai lịch của Triều Sinh. Hạng Huyền đáp: "Triều Sinh là cô nhi của nước Liêu. Sau khi nước mất, đi theo huynh đệ họ Tiêu du lịch phương nam."

Thiện Hồng không truy hỏi nữa, nói: "Về chuyện của Dao Cơ và Ba Xà, Tư nội đã tìm thấy một lá thư từ nhiều năm trước, đã biết được đại khái sự việc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!