Chương 15: Di Tích

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba người đi đến trước một ngôi miếu bỏ hoang. Chính điện không có tượng đắp, duy chỉ có một bức bích họa chưa hoàn thành. Đó là bức châm đèn bổn sinh đồ*.

(*Tranh mô tả chuyện tiền kiếp của Phật)

Phía sau miếu có một chiếc giường đơn sơ, một vài chén cũ, lu cũ đã bị bỏ hoang nhiều năm. Một bên bức bích họa còn có những màu vẽ khổng tước thanh đã khô cạn. Trông cảnh tượng đó, đã có chút năm tháng không có người cư ngụ.

"Nếu không phải ngươi tra được sách cổ." Hạng Huyền nói: "Ta căn bản không nghĩ tới có thể đến nơi Cát Lượng lúc còn sống cư ngụ mà xem."

Triều Sinh: "Huynh chưa từng nghe nói về ông ấy sao? Không đúng, cách thời gian ông ấy luân hồi chắc cũng không lâu lắm đâu?"

"Ta không quen biết, nhưng sư phụ và ông ấy từng là bạn bè." Hạng Huyền đáp: "Từ khi tiền bối Cát Lượng ly thế đến nay, ông ấy vẫn luôn tìm kiếm tung tích của Tâm Đăng. Nhưng món đồ này kế thừa rất kỳ lạ. Không phải người này chết thì nó đến với người kia, bỗng nhiên liền không thấy đâu."

Tâm Đăng không có hình thái, hoàn toàn khác với Trí Tuệ Kiếm của Hạng Huyền. Trên thực tế, trong lịch sử nó từng nhiều lần biến mất không còn tung tích, chỉ vào những thời điểm đặc biệt nào đó mới lại một lần nữa hiện ra.

Hạng Huyền và Triều Sinh đi vòng ra gian sau, thấy một nấm mộ nhỏ. Trên mộ có một cây đào, dưới gốc cây dựng một tấm mộc bài: Mộ Cát Lượng.

Tiêu Côn đứng trước bức bích họa, ngẩng đầu nhìn chăm chú Cổ Phật cầm đèn bằng thủ quyết đại quang minh tỏa sáng thế gian. Bức bích họa này chưa hoàn thành, bên cạnh còn có một hàng chữ nhỏ:[Vạn pháp quy tịch, thời gian vô nhai, duy Tâm Đăng rạng rỡ như nhật, vạn thế vĩnh tồn.](Tất cả phép thuật trở về cõi lặng, thời gian vô hạn, chỉ có Tâm Đăng rạng rỡ như mặt trời, muôn đời vĩnh cửu.)

Triều Sinh và Hạng Huyền từ gian sau đến, vẫn chưa tìm được manh mối nào. Hạng Huyền vẫn đang hỏi Triều Sinh: "Đệ chắc chắn ông ấy sẽ để lại gợi ý chứ?"

"Ta không chắc." Triều Sinh đáp: "Trên sách nói như vậy. Đệ đối với việc này hoàn toàn không biết gì, là Tiêu Côn lên Côn Luân tìm đệ, hai ta mới tìm đọc về những điều sâu xa liên quan đến Tâm Đăng."

Tiêu Côn: "Tại sao Tâm Đăng lại bay đi?"

"Nó muốn tìm kiếm chủ nhân kiếp sau." Triều Sinh nói: "Dù sao thì người nắm giữ đèn đời trước đã chết, người nắm giữ đèn mới vẫn chưa ra đời, nó phải đợi người thích hợp được sinh ra."

Tiêu Côn nói: "Hôm nay rất có thể một chuyến tay không."

Hạng Huyền bị Triều Sinh nói, ngược lại cảm thấy bức bích họa này tràn ngập ám chỉ: "Ngươi cảm thấy hình dáng bức bích họa này, có giống một hang đá nào đó không?"

Tiêu Côn: "Ta không giỏi vẽ tranh, nhìn không ra."

Hạng Huyền quan sát kỹ một lát. Y tuy không tinh thông hội họa, nhưng sư phụ là Thẩm Quát lại thiên văn địa lý, bút mực đan thanh (vẽ tranh), âm luật tạp nghệ, kỳ môn độn giáp đều không gì không tinh thông. Mấy năm nay đi theo sư phụ bên cạnh, y ít nhiều cũng học được chút.

"Ngươi nghi ngờ trước khi ông ấy tọa hóa đã thấy Tâm Đăng quay về chỗ cũ, hoặc nơi ở của chủ nhân đời kế tiếp?" Tiêu Côn nói.

Họ ngồi xuống trước bậc thang của ngôi miếu đổ nát. Tiêu Côn chia lương khô cho bạn bè cùng ăn. Giờ trưa, tiếng chim hót vang không dứt.

Hạng Huyền nghĩ một lúc, nói: "Tâm Đăng ban đầu được giao cho Trần thị thế gia, giống như Trí Tuệ Kiếm đối với nhà họ Hạng. Nhưng hơn ba trăm năm trước, vì một nguyên nhân nào đó, nó cũng từng biến mất trong thời gian, sau đó lại là một con đại yêu quái tìm được nó."

Triều Sinh ngồi giữa Tiêu Côn và Hạng Huyền, ăn bánh nướng, nói: "Trong truyền thuyết, sức mạnh của Tâm Đăng thúc đẩy đến mức cực hạn, còn có thể khiến vạn pháp quy tịch."

"Đó là cái gì?" Tiêu Côn chưa bao giờ nghe qua.

Hạng Huyền giải thích: "Đó là thần thông cuối cùng, vạn pháp quy tịch, duy Tâm Đăng rạng rỡ như nhật vĩnh tồn. Khi uy năng của Tâm Đăng được mở hết, sẽ tạo thành một "phạm vi". Trong phạm vi đó, tất cả quy tắc pháp thuật đều sẽ bị xóa bỏ, mọi sức mạnh đều không có tác dụng."

Tiêu Côn gật đầu: "Ta cứ tưởng câu nói đó chỉ là một châm ngôn. Nhưng mà Tâm Đăng có sức mạnh chiếu sáng màn đêm, xua tan ma chướng. Khi tất cả ánh sáng đều biến mất, muốn đánh tan Thiên Ma nhất định phải có cả Tâm Đăng và Trí Tuệ Kiếm, thiếu một thứ cũng không được. Thôi, nên xuống núi về Thành Đô. Ngươi còn xem không? Xem thì nhanh lên."

Hạng Huyền xoay người đi vào, lại một lần nữa quan sát kỹ bức bích họa .

"Đây là Đôn Hoàng (1)?" Tiêu Côn nói: "Có lẽ chúng ta nên đến Đôn Hoàng thử vận may?"

Hạng Huyền lắc đầu, nói: "Không phải Đôn Hoàng. Ta từng theo sư phụ đi Đôn Hoàng một lần. Cái này càng giống…"

"Mạch Tích Sơn (2)? Đại Túc (3)?" Tiêu Côn nói, hắn không nhìn ra phong cách của bức bích họa kia, chỉ là thuận miệng đoán.

Hạng Huyền không trả lời, cảm thấy đã từng nhìn thấy loại bích họa này ở đâu đó. Nó không giống với phong cách của đa số bích họa thường thấy, tượng Phật càng gầy và dài, rất có… rất có…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!