Chương 13: Nâng Các

Đây là Tiêu Côn gần nửa năm qua, ngủ một đêm quá sức an ổn.

Không biết vì sao, dường như có Hạng Huyền ở bên, hắn liền không cần lúc nào cũng giữ cảnh giác, đề phòng kẻ thù có thể đến cửa, hoặc là những lần tấn công bất ngờ.

Nhưng khi ngủ trên mặt đất lạnh lẽo, hắn đã có một giấc mơ kỳ lạ.

Trong mơ không có Triều Sinh, thay vào đó, lại là Tát Loan.

Hạng Huyền và họ gặp mặt. Suốt dọc đường đi, Tiêu Côn, Hạng Huyền, Tát Loan ba người chọn tuyến đường đến Thành Đô, tiến đến Quán Giang Khẩu, cảnh sắc đều giống hệt. Rất nhanh, Tát Loan và hắn cãi vã.

Tiêu Côn sứt đầu mẻ trán không ngừng trấn an Tát Loan. Hạng Huyền thì rất lý giải, không tham gia vào cuộc đối thoại của họ. Đến quán trọ nghỉ, Hạng Huyền bị đuổi ra ngoài, ngủ ở một bên phòng ăn, Tiêu Côn thì chịu đựng cơn giận, không ngừng giải thích với Tát Loan.

"Ta không muốn nghe!" Tát Loan nói: "Ta cũng không muốn cùng người Tống đi cùng đường!"

Tiêu Côn không thể nhịn được nữa, đang định phát tác thì:

"Ca?" Giọng Triều Sinh vang lên bên tai, chữa lành cho hắn. Oán khí và cảm giác bực bội nhất thời vô tung vô ảnh.

Triều Sinh đặt tay lên người Tiêu Côn, lay động vài cái, Tiêu Côn mới bỗng nhiên bừng tỉnh.

"Giờ nào rồi?" Tiêu Côn mang theo chút men say.

Trời đã sáng trưng, tóc Triều Sinh nửa ướt, dường như vừa tắm xong trở về, không ngừng xoa mặt Tiêu Côn, cười nói: "Hạng Huyền nói lát nữa dẫn chúng ta đi xem hội chùa, huynh mau rửa mặt đi!"

"Còn chơi nữa sao?" Tiêu Côn quả thực đau đầu, hôm nay phải làm chính sự.

"Huynh ấy đang đợi huynh ở phòng tắm dưới lầu đó." Triều Sinh nói: "Mau đi, ta đói bụng."

Tiêu Côn bị Triều Sinh sai bảo một cách đương nhiên, nhưng cũng không giận. So với Tát Loan mà nói, lời thúc giục và mệnh lệnh của Triều Sinh dễ chịu hơn nhiều, chỉ vì họ giống như bạn bè, chứ không phải cấp trên cấp dưới. Khi Tát Loan ra lệnh, càng có nhiều vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến.

Tiêu Côn xuống lầu một khách đ**m, đến hậu viện khách đ**m. Nơi đây có phòng tắm dành cho khách sử dụng. Buổi sáng sớm không có ai đến, vén rèm đi vào, đập vào mắt là th*n th* tr*n tr** màu trắng ngà của Hạng Huyền.

Tiêu Côn ở một bên cởi đai lưng, ngồi xuống cởi ủng. Chỉ thấy Hạng Huyền đang ngâm mình trong ao, ngắm hắn. Y lộ ra bờ vai và lưng đẹp đẽ trong bể, vừa nhìn đã thấy là dáng người thường xuyên luyện võ.

Tiêu Côn cởi hết quần áo, lập tức đi đến một bên, kéo dây, nước ấm dọc theo ống tre chảy xuống, dội lên đầu hắn. Làn da Tiêu Côn trắng lạnh, cơ bắp tràn đầy đàn hồi, đứng dưới dòng nước giống như một tôn tượng đắp bằng bạch ngọc.

"Đêm qua nói, đã nói định rồi chứ?" Tiêu Côn nói.

Mặc dù Hạng Huyền cũng không muốn trở thành quan hệ cấp trên cấp dưới với Tiêu Côn, nhưng đối mặt với kẻ địch chung, giống như lời Thúc Hốt nói, họ cần phải nắm tay mới có thể cùng nhau vượt qua.

"Nói định rồi." Hạng Huyền nói: "Chính sứ. Nhưng ngươi không thể tùy tiện ra lệnh cho ta."

"Ta sẽ không tùy tiện ra lệnh, nhưng là Phó sử, ngươi đừng lúc nào cũng chơi." Tiêu Côn nói: "Hôm nay phải làm chính sự."

"Không hẳn chơi." Hạng Huyền nói.

Tiêu Côn: "Ngươi hứa với Triều Sinh sẽ dẫn hắn đi xem hội chùa? Ta phải nhắc nhở ngươi, lần đầu tiên hắn thấy mặt ta cũng như vậy đó, lâu dần rồi cũng sẽ chán."

Hạng Huyền: "Nha, ngươi đang ghen à? Tiểu bảo bối bị ta cướp mất, không cam lòng sao? Lại đây."

Tiêu Côn xoay người, nhìn Hạng Huyền.

"Lại đây." Hạng Huyền vẫy tay với hắn.

"Làm gì?" Tiêu Côn xối xong nước ấm, cảnh giác nhìn Hạng Huyền một cái.

"Sẽ không táy máy tay chân với ngươi đâu!" Hạng Huyền nói: "Ta lại không phải Triều Sinh!"

Tiêu Côn đi vào trong bể, dưới cái nhìn chăm chú của Hạng Huyền, ngồi vào nước ấm. Hạng Huyền tùy tay khều dòng nước, dùng linh lực thúc giục nước ấm, xô cao dội lên mặt Tiêu Côn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!