Hạng Huyền thúc ngựa đến bãi cắm trại mà A Hoàng đã chỉ, chỉ thấy ánh lửa trại ẩn hiện trong một khe núi khuất gió. Nơi đây địa hình nằm ở đầu gió, đêm đến cuồng phong gào thét, tiếng gió "hô hô" che giấu tiếng vó ngựa của y. Hạng Huyền cố tình không gây tiếng động, lại ở phía hạ phong, cách xa hơn trăm trượng, nhưng người cắm trại vẫn không hề phát hiện.
Y buộc ngựa ở một gốc cây gần đó, chuẩn bị cho Tiêu Côn một cú tấn công bất ngờ – chỉ vì lần trước ở Huyền Nhạc Sơn, Tiêu Côn cũng đã theo dõi y như vậy.
Hạng Huyền luôn có tâm trả thù nặng nề.
Hạng Huyền lặng lẽ không một tiếng động tiếp cận khu vực cắm trại, tiếng gió khẽ khàng truyền đến.
"Điện hạ ngủ chưa?" Tiêu Côn vẫn đang nói chuyện.
Điện hạ? Hạng Huyền nghe vậy trong lòng đã hiểu rõ, chắc hẳn Tiêu Côn đang mang theo Thái tử Liêu Quốc bước lên con đường đào vong. Vừa trải qua chuyện lùm xùm của Tống đình xong, Hạng Huyền đã có thể hiểu cho Tiêu Côn. Nghĩ lại hắn cũng chẳng dễ dàng gì, cái gánh nặng này không biết đến bao giờ mới dứt. Vì thế, y dẹp bỏ ý định trêu chọc, đi thẳng về phía khu cắm trại.
Thế nhưng ngay lúc này, gió trong khe núi đột nhiên đổi hướng, một luồng gió xoáy quỷ dị từ trên trời giáng xuống!
Hạng Huyền lùi lại nửa bước, ngẩng đầu nhìn chằm chằm nơi gió xoáy đến, một con chim khổng lồ màu đen lặng lẽ đáp xuống. Tiêu Côn cũng phát hiện, lập tức đứng canh trước lều trại, quát: "Kẻ nào!"
Con chim khổng lồ phun ra hơi thở dơ bẩn như biển triều, đó là ma khí!
Cỏ cây gần doanh trại bị ma khí ô nhiễm, tất cả đều khô héo. Chim khổng lồ hóa thành hình người, phát ra tiếng kêu thảm thiết khàn khàn, khoảnh khắc sau tiếng kêu chói tai, thê lương vang vọng khắp khe núi.
Tiêu Côn rút đường đao, loáng một cái hóa thành gió mạnh, một đao chém xuống, tên ma nhân lập tức tan biến, nhưng lại tụ hợp lại sau lưng hắn, vung hai móng, phóng thích ma khí kích động ngập trời, thẳng tắp lao đến!
Hạng Huyền quát: "Cẩn thận!"
Tiêu Côn nghe thấy tiếng Hạng Huyền, chưa kịp nghĩ ngợi, khom người áp sát mặt đất lướt đi, lập tức trượt về phía Hạng Huyền. Hạng Huyền đã xuất hiện từ phía đông doanh trại, tay phải cầm kiếm, tay trái kéo, lôi Tiêu Côn lại.
Hai người tả hữu giáp công, xông về phía tên ma nhân. Tên ma nhân phát ra tiếng cười điên cuồng, xoay tròn trong không trung, cuốn lên bão ma khí. Thế nhưng, trong vỏ kiếm của Hạng Huyền ẩn hiện ánh kim quang, tên ma nhân lập tức hoảng sợ.
"Nó sợ binh khí của ngươi!" Tiêu Côn quát.
Tiêu Côn vung đường đao chém, nhưng chỉ trong chớp mắt, Hạng Huyền thậm chí còn chưa ra tay, tên ma nhân đã loáng một cái rút lui, biến mất trong không trung, hóa thành khói đen bay tán loạn.
"Ta ghét nhất cái loại yêu quái này." Hạng Huyền nói: "Cũng không biết có đánh trúng không."
"Ta cũng vậy." Hai người nhìn nhau, Tiêu Côn chau mày.
Thế nhưng, khi gặp lại Hạng Huyền, trong lòng Tiêu Côn lại dâng lên một niềm vui mừng như cửu biệt trùng phùng, phảng phất sự hiện diện của Hạng Huyền đã làm gánh nặng trách nhiệm của hắn vơi đi phần nào. Gánh nặng nặng trĩu bao ngày gần như được trút bỏ một nửa, hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hạng Huyền ra hiệu cho Tiêu Côn nhìn về phía lều trại đơn sơ bên cạnh doanh địa, ý muốn hỏi: Người bên trong vẫn chưa tỉnh sao? Không phải bị bắt đi rồi chứ?
Tiêu Côn vén rèm lều trại, nhìn vào trong, nói: "Vẫn đang ngủ."
"Thế này mà vẫn không tỉnh?" Hạng Huyền quả thực khó tin, thấy một thiếu niên đang say ngủ quay lưng về phía họ.
Tiêu Côn ngồi xuống trước đống lửa trại, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Hạng Huyền hỏi: "Đó là cái gì?"
"Ta không biết." Tiêu Côn đáp: "Đột nhiên xuất hiện."
Hai người im lặng một lát, Hạng Huyền lắc lắc túi rượu mang theo, ra hiệu cho Tiêu Côn. Tiêu Côn đưa tay, Hạng Huyền liền ném túi rượu sang, Tiêu Côn liền ghé miệng vào cổ bầu da uống liền hai ngụm.
"Ngọt quá." Tiêu Côn rõ ràng không quen uống rượu phương Nam, so với rượu mạnh của Liêu Quốc, bầu rượu của Hạng Huyền chỉ có thể gọi là "rượu nếp".
Một lần lạ, hai lần quen, sau gần một tháng gặp lại, không cần phải hàn huyên, cả hai đều có chung mục tiêu, cảm giác thân thiết hơn không ít.
Hạng Huyền nhìn xung quanh, nói: "Ngươi đến Thành Đô làm gì?"
"Tìm Tâm Đăng." Tiêu Côn không giấu y, hắn đã rất mệt mỏi, vừa rồi hắn gần như đã ngủ thiếp đi, bị đánh lén trong nháy mắt bừng tỉnh. Bây giờ sự mệt mỏi lại ập đến, đôi mắt xanh lam u tối mang theo một chút mơ màng, nhìn về phía Hạng Huyền: "Còn ngươi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!