Chương 1: Ứng Huyện

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vào năm Tống Chính thứ 5 (1115 SCN), khi phương Bắc đang chìm trong loạn lạc, bộ tộc Mạt Hạt (1) trỗi dậy từ phương Bắc.

Hoàn Nhan A Cốt Đả* xưng đế, đặt quốc hiệu là "Kim".

(*Tức Kim Thái Tổ)

Hoàn Nhan thị vốn từng là chư hầu của Đại Liêu, sau khi lập quốc đã nhanh chóng thống nhất toàn bộ lưu vực sông Hồn, thu phục các bộ tộc lớn nhỏ, rồi cùng Đại Tống thiết lập "Liên minh trên biển" (2), liên quân tấn công nước Liêu.

Đến năm Tuyên Hòa thứ 5 (1123 SCN), thượng kinh thành bị quân Kim công chiếm.

Thiên Tộ Đế Gia Luật Diên Hi* hoảng loạn bỏ trốn, hoàng tộc ly tán. Đại Liêu, một quốc gia được người Khiết Đan (3) dựng lên từ sắt thép, trải qua 207 năm tồn tại, đã đi đến bước đường cùng.

(*Vị vua cuối cùng của nhà Liêu)

Vào năm Tuyên Hòa thứ 6 (1124 SCN), tại Ứng Huyện thuộc Mười sáu Châu Yên Vân. (3)

Gió lạnh cắt da cắt thịt, chim di trú bay về phương Nam, cây cỏ dưới chân Nhạn Môn Quan* đã úa vàng.

(*Nhạn Môn Quan, () cửa ải của vạn Lý Trường Thành thuộc huyện Đại, tỉnh Sơn Tây. Sở dĩ cửa ải mang tên này vì nơi đó có rất nhiều chim nhạn. Nhạn Môn Quan nổi tiếng qua điển tích Chiêu Quân Cống Hồ. Nhạn Môn Quan cũng là nơi Dương Nghiệp đánh thắng quân Liêu năm 981.

- Theo Wikipedia )

Mười ngày trước, một đội quân hơn 2 vạn (20.000) người đã tập kết tại Sóc Châu. Họ tiến vào như chốn không người, cướp bóc khắp nơi. Nơi nào đi qua, khói đen bao trùm, xác người nằm la liệt.

Đội quân này do Đại tướng quân Hoàn Nhan Tông Hàn của Kim quốc chỉ huy. Họ phong tỏa chặt chẽ các con đường huyết mạch giữa các thành, thiết lập một tuyến phòng thủ vững chắc từ chùa Phật Cung đến Phồn Trì huyện, khắp nơi kiểm tra và truy lùng cái gọi là "tàn đảng người Liêu".

Duy chỉ có chủ soái Hoàn Nhan Tông Hàn hiểu rõ trong lòng rằng, chuyến đi này, ông đang gánh vác một nhiệm vụ quan trọng, liên quan đến vận mệnh của Đại Kim quốc.

Trong chùa Phật Cung có một tháp cao bằng gỗ. Xung quanh tháp, hàng ngàn hàng vạn con chim bay lượn, hót vang, tạo nên một cảnh tượng kỳ vĩ và tráng lệ.

"Bắt được! Bắt được!" Quân Kim quát tháo thô bạo.

Trong doanh trại, một sự hỗn loạn bùng nổ: "Gián điệp ở đây!"

Hoàn Nhan Tông Hàn đang cùng thân tín bàn bạc trong chính điện của chùa, nghe thấy động tĩnh liền bước ra cửa chùa.

Ông thấy thân binh đang áp giải một thanh niên dáng người cao gầy đến khoảng đất trống trước chùa. Họ dùng gậy đánh vào khoeo chân của thanh niên, buộc anh ta quỳ xuống và quát: "Quỳ!"

Thanh niên bị bịt mắt bằng một mảnh vải đen, mặc võ phục màu đỏ sậm, bên hông rủ xuống một dải tua vàng được thắt nút. Thanh kiếm dài đeo sau lưng đã bị tịch thu, cùng với một tấm thẻ bài bằng gỗ đặt trên khay, do một thân binh khác cầm.

Khi Hoàn Nhan Tông Hàn xuất hiện, thân binh dâng tấm thẻ bài đó lên.

Hoàn Nhan Tông Hàn cầm lấy, dùng ngón cái v**t v*. Trên đó khắc nổi chữ "Hạng", phía dưới thẻ bài có buộc một chiếc lục lạc nhỏ màu vàng.

"Trên người tên gián điệp này còn có dấu ấn!" Thân binh bưng ra một chiếc khay nhỏ và nói: "Là người Tống! Sáng nay, chúng ta phát hiện hắn ở phía sau doanh trại sử dụng yêu pháp, lấy nước làm gương, rồi tạo ra sương mù dày đặc. Khi chúng ta dẫn quân đến đó điều tra, đã tìm thấy hắn. Tên này đã trà trộn vào quân ta một thời gian, mặc quân phục của ta, và cùng chúng ta hành động..."

Thân binh lại mang đến bộ quân phục của quân Kim mà tên gián điệp này đã mặc, đưa cho Hoàn Nhan Tông Hàn.

Hoàn Nhan Tông Hàn kiểm tra từng dấu ấn trên người người này.

"Đại Tống Khu Ma Tư sử, Hạng Huyền." Hoàn Nhan Tông Hàn chậm rãi nói, giọng điệu đầy vẻ nghi hoặc: "Khu Ma Tư?" Nói rồi ông ta nhìn những thân tín bên cạnh. Tất cả đều tỏ vẻ không hiểu gì, chưa từng nghe qua chức quan như vậy.

Người thanh niên tên Hạng Huyền bị gọi tên, dù hai mắt còn bị che, khóe miệng lại hé một nụ cười mỉm. Hắn nói: "Chưa từng nghe qua ư?"

"Tháo miếng vải bịt mắt hắn xuống." Hoàn Nhan Tông Hàn ra lệnh.

Khi miếng vải đen rơi xuống đất, Hạng Huyền ngẩng đầu, ánh mắt đối diện trực tiếp với Hoàn Nhan Tông Hàn. Đại tướng quân Kim quốc và tất cả thân tín của ông đều không khỏi kinh ngạc. Quả thực, người thanh niên này vô cùng tuấn tú, lịch sự, với hàng lông mày rậm và đôi mắt sáng, toát lên vẻ anh khí tràn đầy sức sống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!