Mẹ Quỳnh được đưa về nhà.
Bà bị liệt nửa người, sau đó liệt cả người. Các bác sĩ bó tay. Các biện pháp châm cứu đều không có kết quả.
Suốt ngày mẹ Quỳnh nằm một chỗ.
Quỳnh phải lo cho mẹ từng cái ăn miếng uống, kể cả chuyện vệ sinh thường nhật.
Quỳnh đã thôi đi theo ông chú. Thùng thuốc lá của mẹ, Quỳnh ôm vào nhà, đặt trên bàn học. Quỳnh cũng chẳng chường mặt đến trường, mặc dù trong buổi liên hoan văn nghệ cuối năm, theo thông lệ bạn bè phân anh đóng vai hề chuyên biểu di
-n những trò lạ mắt trên sân khấu.
Sự mất tích của Quỳnh trong những ngày cuối cùng của năm học chẳng gây một ngạc nhiên nào đáng kể. Không chỉ mình anh, cả khối đứa chuồn khỏi lớp trong thời điểm lỏng lẻo này. Năm nào cũng vậy. Chỉ có Ngoạn là hay biết tai nạn của Quỳnh. Nhưng anh cấm ngặt, không cho nó hó hé với Nga nửa lời.
Quỳnh không muốn Nga đến với anh chỉ vì lòng thương hại. Anh chỉ cho phép Nga đến thăm anh trong những giấc mơ. Những lúc ấy, Nga mới chính là Nga của anh.
Nga nhìn anh bằng ánh mắt trìu mến và dịu dàng nói:
- Những ngày vừa qua, anh buồn Nga lắm phải không ?
Quỳnh lắc đầu:
- Tôi chẳng buồn Nga đâu. Tôi chỉ buồn tôi thôi.
Mặt Nga rầu rầu:
- Anh nói vậy tức là anh buồn Nga rồi.
- Không có đâu. Tôi chỉ buồn tôi thôi mà.
Rồi Quỳnh nói thêm:
- Nhưng hôm nay Nga đến thì tôi hết buồn rồi.
Mặt Nga tươi lên:
- Ừ, hôm nay, và mai mốt cũng vậy, Nga không nghỉ chơi với anh nữa đâu.
Quỳnh chớp mắt:
- Nga nói thật chứ ?
Nga gật đầu hiền lành:
- Nga nói thật. Nghỉ chơi với anh, Nga buồn ghê là!
Quỳnh ngậm ngùi:
- Tôi còn buồn hơn Nga gấp bội. Không có Nga làm bạn, người tôi cứ thẫn thờ làm sao ấy! Lạ ghê!
Đột nhiên, Nga rút trong túi xách ra một cuốn tập đưa cho Quỳnh, mỉm cười nói:
- Trả anh cuốn tập nè!
Quỳnh cầm lấy cuốn tập và giật nẩy người khi nhận ra đó là cuốn tập dành để chép thơ của mình. Anh đỏ mặt, bối rối:
- Những vần thơ lếu láo trong này, Nga coi làm chi!
Nga nguýt Quỳnh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!