Chương 20: (Vô Đề)

Nga đoán như thánh.

Hôm trước Nga đi xem phim với Khải, hôm sau Quỳnh biết liền. Anh buồn thỉu buồn thiu.

Thật ra, Quỳnh buồn chuyện Nga đi chơi với Khải thì ít mà buồn chuyện Nga tỏ ra lạnh nhạt với anh thì nhiều. Đối với Quỳnh, Nga đi chơi với ai, thậm chí Nga yêu ai, đó là chuyện riêng của Nga. Quỳnh sẽ buồn, nhưng Quỳnh chịu đựng được. Anh biết anh chẳng thể đòi hỏi gì hơn ở Nga.

Anh biết anh chẳng bao giờ len lỏi vào trái tim Nga được. Đặc ân đó dành cho người khác, không phải dành cho anh.

Ngược lại, nếu Quỳnh có cả gan yêu Nga thì đó cũng là chuyện riêng của Quỳnh. Trái tim anh có quyền hướng tới một hình bóng và mơ tưởng vẩn vơ. Anh chẳng cần Nga đáp lại tình yêu của anh. Tự nó, nó sống được.

Anh ấp ủ và nuôi dưỡng nó bằng những vần thơ chép đầy trong tập và bằng những giấc mơ mà anh không bao giờ kể lại với bất cứ ai.

Anh chỉ cần một điều: Nga hãy coi anh là bạn.

Nga hãy trò chuyện với anh và đừng phũ phàng từ chối những chăm sóc thầm lặng của anh. Nga không giống những người con gái khác. Nga không xem anh là thằng hề chuyên làm vui cho lớp học. Vậy thì Nga hãy đừng đối xử với anh như những kẻ khác. Quỳnh thì thầm với chính mình.

Đôi khi anh tưởng như anh đang bày tỏ nỗi lòng u uẩn của mình với Nga và Nga đang ngồi trước mặt vừa chăm chú nghe anh vừa mỉm cười dịu dàng và thông cảm.

- Trăm sự cũng tại cuốn tập chết tiệt kia mà ra!

Bất giác, Quỳnh buông lời nguyền rủa. Chính cuốn tập đó là nguyên nhân của mọi tai họa. Sau khi đọc được những vần thơ đẫm nhớ thương trong đó, thái độ của Nga đối với Quỳnh lập tức thay đổi. Mà mình thì đâu có muốn vậy. Mình đâu có muốn Nga biết rõ tình cảm của mình làm chi.

Quỳnh phiền muộn nhủ thầm.

Những ngày sau đó đối với Quỳnh là những ngày rất đỗi nặng nề. Năm học sắp kết thúc mà người bạn gái duy nhất của anh chừng như mỗi ngày mỗi vuột khỏi cuộc đời anh. Mà trái tim anh thì mỏng mảnh như tơ trời, đâu có níu giữ được ai.

Nga chỉ khẽ vùng vẫy, nó đã đứt tung.

Mà Nga thì cứ vùng vẫy hoài. Nga chẳng thèm nhìn anh. Nga chẳng trò chuyện với anh như trước. Và cứ h

- chuông reo báo giờ chơi thì Nga vội vàng bỏ ra khỏi lớp.

Mỗi lần như vậy, Quỳnh chỉ còn cách ngồi đưa mắt nhìn theo. Vẻ thẫn thờ của Quỳnh khiến tụi bạn ưa chọc phá đâm chán. Chẳng đứa nào thèm trêu ghẹo anh nữa. Hai vành tai của Quỳnh dạo này cũng hỏng rồi. Chúng bị trục trặc một bộ phận nào đó, bạn bè điều khiển chẳng như ý muốn nữa.

Biểu chúng vẫy, hứng thì chúng nhúc nhích, không hứng thì chúng nằm trơ, y như xe chết máy, chán ơi là chán! Vài lần như vậy, tụi bạn lảng hết.

Một hôm, Luận bước lại ngồi xuống bên Quỳnh, tò mò:

- Làm gì mà mấy bữa nay mày buồn xo vậy ?

Quỳnh chối:

- Tao có buồn gì đâu!

- Đừng xạo mày! Dòm mặt mày là tao biết liền!

Nghe Luận nói vậy, biết không thể chối được, Quỳnh ngồi im. Luận lại hỏi:

- Mày buồn nhỏ Nga phải không ?

Quỳnh giật thót:

- Đâu có.

Luận tặc lưỡi:

- Mày chỉ giỏi chối! Tao biết mày buồn nhỏ Nga.

Quỳnh lại làm thinh. Anh khụt khịt mũi thay cho câu trả lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!