Khải không hiểu mình xử sự như vậy là đúng hay sai.
Vừa bước đến bên cửa sổ, với những gì mắt thấy tai nghe, Khải biết ngay chuyện gì đang xảy ra.
Trong kia, Nga và Quỳnh đang bị tấn công. Phía ngoài, cánh thằng Luận đang ra sức chọc ghẹo. Lại những trò quỉ quái! Khải bực tức nhủ bụng và anh quay sang nhìn Luận. Vẻ lấc cấc của Luận khiến Khải cau mày. Anh định tóm cổ nó như lần trước.
Nhưng Khải chưa kịp đưa tay lên, chợt một ý nghĩ thoáng qua đầu như tia chớp. Ừ, có khi cứ để tụi thằng Luận phá đám như vậy lại hay! Những ngày gần đây, Nga và Quỳnh lại tỏ ra thân mật một cách quá đáng.
Cứ nhìn thấy cảnh cả hai ngồi trò chuyện bên nhau không buồn ra chơi, Khải muốn xốn con mắt.
Mặc dù đã xác định chinh phục những nhân vật phụ trước, chinh phục Nga sau, nhưng mỗi lần thấy Nga và Quỳnh cười nói vui vẻ, Khải cảm thấy khó chịu lạ lùng.
Muốn giải tán cặp này không có cách nào tốt hơn là để mặc cho tụi thằng Luận ra tay.
Nghĩ vậy, Khải ngần ngừ một thoáng rồi lặng lẽ bỏ đi trước cặp mắt sửng sốt của Luận. Tất nhiên, nếu lúc đó Nga nhìn thấy Khải, hẳn Khải phải buộc lòng can thiệp. Nhưng Nga đang cúi đầu xuống. Vì vậy, Khải quyết định rời xa chiến trường.
Anh bước vội vã, sợ Nga kịp ngẩng lên.
Khải bỏ đi. Nhưng lòng Khải không thanh thản lắm. Anh cảm thấy mình hành động như một kẻ tiểu nhân. Nhưng rồi Khải cố trấn an. Mình đâu có xúi tụi thằng Luận làm bậy. Tự tụi nó. Điều đó chẳng liên can gì đến mình. Nga thân thiết với thằng quỷ nhỏ thì Nga phải chịu búa rìu của dư luận.
Chuyện đời là vậy. Gieo gió thì gặt bão, trách ai bây giờ!
Khải tự thanh minh với mình. Lòng Khải dần dần nhẹ nhõm. Và anh tự kết luận: chiến trường trong lớp là của thằng quỷ nhỏ, chiến trường của mình là ở nhà... Nga, chuyện ai nấy lo, mình không can thiệp vào chiến trường của người ta là đúng, không việc gì phải băn khoăn!
Khải hết băn khoăn thật.
Bây giờ anh chỉ tập trung đầu óc vào việc thực hiện kế hoạch chông gai của mình.
Chiến trường ở nhà Nga là chiến trường thầm lặng.
- đó không có đám âm binh như tụi thằng Luận. Khải chẳng sợ ai trêu chọc. Cũng chẳng sợ ai phá đám.
- đó, chỉ có phe mình. Nga, chị Ngàn, thằng Ngoạn. Ông bố Nga, Khải ít gặp, nhưng Khải vẫn xếp vô diện phe mình nốt.
Chỉ toàn là phe mình mà sao Khải thấy khó ăn ghê!
Trừ Nga, trong ba nhân vật còn lại, đến nay Khải chỉ mới chiếm được cảm tình của chị Ngàn.
Chị Ngàn thật d
- thương. Chị rất hợp gu với Khải, chẳng như Nga. Những băng nhạc Khải cho mượn, chị đều khen hay. Những cuốn sách cũng vậy, chị bảo đọc hồi hộp ghê. Nhưng khổ nỗi, những gì chị Ngàn thích, Nga đều chê. Nga chỉ thích những gì Khải không có.
Thật chẳng có ai kỳ cục như Nga.
Thằng Ngoạn giống Nga y hệt. Nó tỏ ra chẳng có thiện cảm với Khải bao nhiêu. Lần nào gặp Khải, nó cũng réo ầm ĩ
"bạn chị Ngàn, bạn chị Ngàn", nghe phát điên. Khải thù cái điệp khúc đó tận xương tủy. Nhưng ngoài mặt Khải vẫn phải nhe răng cười giả lả.
Khải không hiểu sao trong hai người chị, thằng Ngoạn không chọn chị Ngàn mà giống, lại đi giống Nga chi cho khổ... Khải.
Ông bố Nga chẳng biết đi làm tận đẩu tận đâu, hai ba ngày mới về nhà một lần. Ông chẳng quan tâm gì đến Khải. Thỉnh thoảng gặp Khải trong nhà, ông cười chào qua loa, rồi đi đâu mất. Nhìn ánh mắt mệt mỏi và hờ hững của ông, Khải biết lần sau nếu gặp lại, chắc ông cũng chẳng nhớ Khải là ai.
Khải đoán ông là một con người d
- chịu và hoàn toàn có khả năng làm... bố vợ tương lai của mình.
Gay go nhất vẫn là Nga, cái mục tiêu luôn luôn di động, Khải chẳng làm sao tiếp cận được. Lại thêm thằng quỷ nhỏ lúc nào cũng đeo dính lấy Nga như bóng với hình. Khải là lớp phó trật tự nhưng anh cũng chưa nghĩ ra cách nào để phá vỡ cái trật tự kia được.
Chẳng biết cái đứa ác ôn nào lại xếp Nga ngồi vào cái chỗ hắc ám như vậy! Chắc là nhỏ Hạnh! Lớp trưởng gì mà chẳng ý tứ gì hết! Từ trước đến giờ, chẳng đứa con gái nào trong lớp chịu ngồi cạnh thằng quỷ nhỏ, vậy mà Hạnh lại nhét Nga ngồi vào chỗ đó. Để bây giờ Nga lại đâm ra kết thằng quỷ đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!