Chương 77: (Vô Đề)

Một số người cho rằng sở dĩ lửng mật không hề sợ hãi và dám thách thức những loài ăn thịt lớn là vì đôi mắt của lửng mật rất đặc biệt, giống như đeo một thấu kính lõm và mọi thứ trong tầm nhìn của nó đều bị thu nhỏ lại.

Không biết tuyên bố này có khoa học hay không, nhưngTống Trí Hân đúng là không để hầu hết mọi người vào mắt.

Lúc bảy tuổi anh đã không sợ bất cứ điều gì, là một học sinh tiểu học lớp một còn chưa trưởng thành đã dám đánh nhau với các nam sinh lớp trên, học sinh tiểu học đánh nhau giỡn là được, nhưng anh ấy thì không, sử dụng tay chân cực kì liều mạng, dọa tất cả mọi người.

Bệnh tâm thần hả. Mấy chàng trai vội vàng giải tán, không còn dây dưa với Tống Chí Hân nữa.

Tống Chí Hân sau đó đi tới bụi cây bên đường, lục lọi chung quanh, sau đó có một con vật nhỏ tự mình đi ra.

Con vật nhỏ nhắn, đầu tròn, hai tai vểnh lên, trông rất lanh lợi, bộ lông trên người màu vàng nhạt có những đốm đen khó phân biệt, nhưng trên lưng lại phủ một lớp lông dài màu trắng xám, che kín đầu với sau cổ như một kiểu tóc.

"Sao cậu cũng cắt tóc húi cua giống tôi thế này, cậu cũng là lửng mật sao?" Tống Trí Hân ngồi xổm xuống, duỗi tay sờ đầu con vật kia,

"Cậu làm một con lửng mật quá yếu, còn bị người đuổi theo chạy."

Meo! Meo! Con vật kinh hãi kêu lên hai tiếng giống như một con mèo sữa nhỏ, hơi quay đầu né tránh, nói:

"Bọn họ tưởng tôi là mèo nên đuổi theo. Tôi không phải lửng mật."

Tống Trí Hân cẩn thận nhìn cậu ta, trên mặt cậu ta từ mắt đến khóe miệng có hai sọc đen, trông như vết nước mắt, bộ dáng thê lương thảm hại, thoạt nhìn cũng không giống một con lửng mật, Tống Chí Hân nói tiếp:

"Vậy cậu là con gì? Tôi đã giúp cậu đuổi họ đi hết rồi đó."

…… Người ta là lười đánh với cậu, con vật nhỏ cạn lời,

"Tôi có thể tự chạy trốn."

Vừa nói cậu ta vừa lắc lắc lông tơ trên người, nói: Tôi về nhà.

Tôi đưa cậu về. Tống Trí Hân rất đồng tình với vật nhỏ này, cậu ta quá yếu, vẻ mặt cay đắng này chắc chắn là hay bị người khác khi dễ.

Con vật lắc đầu: Không cần.

Tống Trí Hân căn bản không nghe cậu ta, duỗi tay muốn ôm lấy: Đi thôi.

Con vật nhỏ sợ hãi nhảy dựng lên: Đừng chạm vào tôi.

Ngay khi hai người – không, là một đứa trẻ hay một con vật – đang tranh cãi, một giọng nói lớn đột nhiên hét tên Tống Chí Hân.

"Tống Trí Hân! Con đi đâu rồi!"

Tống Trí Hân sợ tới mức rụt cổ, là mẹ tới.

Tống Trí Hân không sợ trời không sợ đất chỉ sợ mẹ, cậu lập tức chỉ vào con vật bên cạnh nói:

"Con thấy có một con lửng mật." Lửng mật rất hiếm, ngoại trừ nhà họ cậu chưa thấy con lửng mật nào.

Mẹ Tống vừa nhìn lại mắng con trai:

"Này mà là lửng mật gì, nhóc ấy giống con ở điểm nào hả? Người ta là liệp báo!"

Cô quay đầu nhìn liệp báo nhỏ, lập tức biến sắc mặt thành một người hòa ái dễ gần,

"Con là đứa nhỏ Bùi gia hả?"

Tiểu liệp báo ngoan ngoãn gật đầu, nói: Con là Bùi Lăng.

Đây là lần đầu tiên gặp mặt giữa Tống Trí Hân cùng Bùi Lăng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!