Bùi Miêu Miêu cuối cùng cũng bùng nổ:
"Sao con gái như cậu lại nói đàn ông nhanh hay không nhanh?"
Ảnh hậu:
"??? Tôi rất trong sáng mà, tự cậu đen thôi đó."
Tóc húi cua:
"Chậc chậc chậc, tay súng siêu tốc Bùi Miêu Miêu."
Bùi Miêu Miêu:
"Tôi chạy nhanh! Không phải cái khác nhanh!"
Bùi Miêu Miêu:
"Thôi, tôi còn ở đoàn phim, không so đo mấy người."
Bùi Lăng nói xong liền biến mất.
Đỗ Nhược Ngu cũng để điện thoại xuống, yêu cầu của Vương gia thực ra cũng có thể hiểu được, nếu bộ phim đầu tiên có thể thành công thì những bộ phim hoạt hình tiếp theo sẽ không thành vấn đề, nhân cơ hội quảng bá đến các tỉnh khác có thể đảm bảo sẽ không thâm hụt tiền.
Mọi người đều cần bộ phim này để tiếp thêm tự tin cho họ.
Trên thực tế, đối với Lễ Anh là công ty đầu tiên tham gia công nghiệp hóa không gian giải trí với các nhà phát triển bất động sản, ngược lại còn có nhiều kinh nghiệm làm phim hơn.
Phim của Bùi Lăng do một trong những công ty điện ảnh của họ sản xuất và hợp tác với Nhật Bản, một số tổ chức điện ảnh và truyền hình trong nước đã đầu tư vào đó, âm nhạc do Nhật Bản sản xuất và thuê một đội hiệu ứng đặc biệt quốc tế giàu kinh nghiệm.
Bộ phim này là câu chuyện về người lớn và trẻ em luân phiên trải qua những cuộc phiêu lưu trong tưởng tượng và thực tế.
Ban đầu nó được dự định là một bộ phim gia đình vui vẻ.
Lần này bộ phim bị Vương gia điểm danh, cả Sư Duệ cũng bị kinh động, chủ động đi quan tâm tiến độ.
Kỳ thật bộ phim đã quay hơn một nửa, có thể nhìn thấy rất nhiều thứ, Đỗ Nhược Ngu kết hợp kinh nghiệm của bản thân với các số liệu báo cáo, cảm thấy triển vọng của bộ phim hẳn là rất tốt.
Lạc đề, Bùi Lăng…… Bởi vì anh ta gọi Bùi Miêu Miêu, Đỗ Nhược Ngu vốn tưởng anh ta chỉ là mèo, kết quả Hàn Dung nói tốc độ nhanh lập tức đánh thức Đỗ Nhược Ngu, Đỗ Nhược Ngu ngay lập tức đoán được Bùi Lăng là con gì.
Cố lên đi, Bùi ảnh đế.
Mấy chuyện này đều là chuyện công tác, trong nhà cũng xảy ra vài việc.
Chính là mẹ Đỗ và bà Sư đã về từ Malaysia, sau đó nhân viên chuyển phát mèo nhanh Đỗ Dĩnh Dĩnh tới biệt thự đón Hô Hô về.
Vì thế, Sư Diệc Quang cùng Hô Hô khó chia khó rời.
Đỗ Nhược Ngu cùng Đỗ Dĩnh Dĩnh ngay lập tức đoán được, Hô Hô chết sống không muốn vào trong túi, bất quá Đỗ Nhược Ngu hoài nghi nó chỉ vì muốn chơi ở cái nhà lớn này không muốn về cái ổ nhỏ kia
Sư Diệc Quang thì khác, chân tình thật cảm thiếu chút nữa gọi điện thoại cho mẹ Đỗ, muốn cho Hô Hô ở lại.
Nhưng mẹ Đỗ thường ở nhà một mình, nên có Hô Hô ở chung thì tốt hơn, Sư Diệc Quang từ bỏ ý định, nhìn Đỗ Dĩnh Dĩnh dỗ con mèo vào túi rồi mang đi.
Đỗ Nhược Ngu bình tĩnh nói:
"Làm sao bây giờ? Con mèo đi rồi. Sư tổng, anh có cô đơn không?"
Sư Diệc Quang quay đầu lại nhìn anh nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!