Đỗ Nhược Ngu đứng đó, bàng hoàng trước cảnh tượng này.
Lúc anh đi con mèo còn trốn tránh Sư Diệc Quang, sao anh vừa mới ra ngoài có chút cả hai đã ngủ cùng nhau rồi?
Đỗ Nhược Ngu chớp mắt, lại không đành lòng quấy rầy bọn họ.
Nhưng cảnh tượng này hiếm có đến mức Đỗ Nhược Ngu không khỏi lấy điện thoại ra, nhấn camera chụp vài tấm.
Ánh nắng thật đẹp, hai con thú lông xù đang ngủ thật yên bình, toàn bộ bức tranh đều tỏa sáng rực rỡ, Đỗ Nhược Ngu cuối cùng cũng hiểu được tâm trạng lần nào cũng muốn khoe khoang của Sư Diệc Quang, nên sau khi suy nghĩ, anh cũng gửi ảnh vào nhóm.
Thảo nguyên sắp vào đông
Cá chuồn Đại Tây Dương:
"Ảnh chụp, ảnh chụp, ảnh chụp."
Bùi Miêu Miêu: ???
Ảnh hậu:
"Hả, đây là Sư tổng sao, oa, đã lâu rồi tôi không nhìn thấy nguyên hình của cậu ta."
Tóc húi cua:
"Sư Diệc Quang còn được không vậy, để một con mèo leo lên đầu."
Lâm Đại Giác:
"Bức ảnh rất đẹp. Nhìn hơi giống một bức tranh. Cậu có thêm filter không?"
Cá chuồn Đại Tây Dương:
"Không, trên ban công, hôm nay ánh sáng rất tốt."
Ảnh hậu:
"Sư tổng…… Nếu như bị công ty thấy trên đầu có con mèo, chắc toàn công ty đều sẽ điên mất!"
Bùi Miêu Miêu:
"Chậc chậc chậc, chị dâu, chị cũng đang khoe chồng con đấy."
Cá chuồn Đại Tây Dương:
"Này, tôi chỉ thấy ảnh trông rất đẹp nên chụp thôi."
Bùi Miêu Miêu:
"Ai da, có phải rằng sư tử rất đẹp trai, con mèo rất đáng yêu còn nhà của tôi rất tốt. Chị dâu, cậu có tự mang filter không đó."
Ảnh hậu:
"@ Bùi Miêu Miêu, đừng nói nữa, yên lặng ăn cẩu lương."
Đỗ Nhược Ngu có chút xấu hổ, cất điện thoại, chậm rãi đi tới, khoanh chân ngồi xuống trước mặt sư tử và mèo.
Thật thoải mái, anh muốn dựa vào sư tử và ôm con mèo.
Đỗ Nhược Ngu nhìn bọn họ, nghĩ thầm, quả nhiên mèo thích ngủ, anh lăn lộn ở bên cạnh rất lâu, nhưng cả hai đều không tỉnh dậy, nghĩ đến điều này càng khiến anh ghen tị, bọn họ ngủ ngon như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!