Đương nhiên, ở đây không có người biết được tâm tư Sư tổng, Đỗ Nhược Ngu ôm hổ con, cười với nhóc:
"Nhóc tên Chiêu Chiêu đúng không, chúng ta lại gặp mặt."
Vương Anh Chiêu vẫn là không nói lời nào, nhưng hiển nhiên rất thích Đỗ Nhược Ngu, nhóc ngẩng đầu lên, dụi mái đầu mềm mại của mình vào cằm Đỗ Nhược Ngu.
Đỗ Nhược Ngu nửa nheo mắt được đứa nhỏ cọ cọ, một tay ôm nhóc, một tay sờ lên lông nhóc.
Vương Dần Nhất nhìn thấy con trai mình hành động điệu đà trong vòng tay của một thư ký khác, không khỏi kinh ngạc nói:
"Chiêu Chiêu thật sự rất thích thư kí Đỗ, nó bình thường không để ý đến những người không quen đâu."
Đỗ Nhược Ngu cười nói:
"Bởi vì chúng ta là đồng chí thân thiết, đang trốn tránh sự truy đuổi của chú cảnh sát." Anh vừa nói vừa xoa bụng Chiêu Chiêu,
"Chiêu Chiêu còn nhớ chú cảnh sát kia không?."
Nhưng Chiêu Chiêu nghe thấy cảnh sát rõ ràng co rúm lại một chút, Vương Dần Nhất nhìn Đỗ Nhược Ngu, nói:
"Khi còn nhỏ nó gặp vài chuyện, có bóng ma tâm lý với cảnh sát."
Một đứa trẻ như vậy khi còn nhỏ mới bao nhiêu tuổi, sợ cảnh sát, không thích nói chuyện, nghĩ đến cũng thật đáng thương.
Đỗ Nhược Ngu đau lòng gãi gãi con hổ nhỏ, nói:
"Vậy thì đừng nói chuyện đó nữa."
Đúng lúc này, Đỗ Nhược Ngu nhìn thấy một đôi bàn tay to lớn vươn ra, đoạt lấy hổ con ra khỏi lòng mình.
Con mình thì tự ôm.
Sư Diệc Quang mặt vô cảm nắm lấy nách con hổ nhỏ, ném qua Vương Dần Nhất.
Chiêu Chiêu rời khỏi Đỗ Nhược Ngu không vui, ngao ô một tiếng, quay đầu cắn tay Sư Diệc Quang.
Sư Diệc Quang: ……
Vương Dần Nhất còn trầm trồ khen ngợi:
"Không hổ là con trai ba, cắn giỏi!"
Đỗ Nhược Ngu: ……
Sư Diệc Quang đem con hổ nhỏ vào tay con hổ lớn, trừng mắt nhìn anh ta nói:
"Làm một người cha, cậu có thể có trách nhiệm hơn một chút không?"
Vương Dần Nhất ôm con trai mình nói:
"Tại sao tôi lại vô trách nhiệm? Cậu ghen tị với tôi phải không, đúng không Chiêu Chiêu."
Nhưng Chiêu Chiêu không buông ra, vẫn cắn Sư Diệc Quang, treo trên tay không chịu xuống, Sư Diệc Quang mặt âm trầm tiếp tục trừng mắt Vương Dần Nhất, ý bảo anh ta lấy con mình ra.
Vương Dần Nhất dỗ hổ con:
"Nhãi con ơi, đừng cắn, cắn miệng đầy mùi sư tử, trở về còn phải đánh răng."
Vương Anh Chiêu vừa nghe đến phải đánh răng, lập tức thả lỏng miệng, ngoan ngoãn nép vào trong ngực của cha mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!