Cậu nói cái gì? Sư Diệc Quang hỏi lại một câu.
Tổng giám đốc nói xong lời này, Đỗ Nhược Ngu liền hối hận, mình đang tìm chết sao, sao lại hỏi chuyện bắt bướm.
Quả nhiên Sư Diệc Quang bình tĩnh hỏi:
"Bên ngoài lại làm chuyện gì rồi?"
"Tôi chưa làm gì cả……" Đỗ Nhược Ngu thành thật nói:
"Tôi lập tức quay lại sớm."
Trực tiếp về nhà. Sư Diệc Quang ra lệnh,
"Lái xe cẩn thận một chút, cái kỹ thuật đó của cậu."
Đỗ Nhược Ngu sắp khóc, kỳ thực hiện tại anh lái xe rất thành thạo, không bị trừ điểm nào, nhưng Sư Diệc Quang vẫn cảm thấy kỹ năng lái xe của anh kém.
Đỗ Nhược Ngu đáp lại, hai người cúp điện thoại.
Anh nghĩ rằng tổng giám đốc sẽ không bao giờ đi bắt bướm, không phải vì điều gì khác mà chỉ vì anh ta quá lười di chuyển.
Đỗ Nhược Ngu nhớ tới bộ dáng anh ta trạch trên sopha, đừng nói là bươm bướm, có lẽ anh ta thậm chí còn không buồn ngẩng đầu lên khi có UFO bay qua.
Bây giờ nghĩ lại, mặc dù hổ và sư tử đều là động vật họ mèo, nhưng thói quen và tính cách của chúng khá khác nhau, hổ nhỏ tuy không nói còn ngoan ngoãn nhưng nhóc vẫn rất sinh động, nhóc chỉ rụt rè, nhưng Đỗ Nhược Ngu nói cái gì nhóc đều nghe còn làm theo, bò bò nhảy nhảy nên làm gì thì làm đó.
Nhưng mà hổ nhát gan cũng rất kỳ quái, ba nhóc nói có chướng ngại ngôn ngữ, chắc trước kia đã bị dọa sợ.
Nói tới ba nhóc, thoạt nhìn cũng có vẻ rất vui vẻ nói nhiều, khác hẳn với sư tử.
Trong đầu Đỗ Nhược Ngu đột nhiên nhảy ra khuôn mặt lạnh của Sư tổng Hừ một tiếng, lái xe còn bật cười.
Hổ nhỏ đó thật đáng yêu, không biết con sư tử nhỏ sẽ ra sao, cũng không biết sư tử đực nhỏ khi nào bắt đầu mọc lông bờm.
Đỗ Nhược Ngu lập tức hồi thần, cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng tổng giám đốc quá keo kiệt, dù thế nào cũng không chịu biến thân.
Anh hít một hơi rồi tập trung lái xe.
Về đến nhà cũng đã gần bảy giờ, thực ra vẫn còn sớm, đáng ra anh phải làm xong việc sẽ trực tiếp về công ty, nhưng bây giờ mới về nhà.
Vừa vào biệt thự, anh đã nhìn thấy Sư Diệc Quang đang đứng ở cửa đợi anh.
"Sư tổng, anh đói bụng sao?" Đỗ Nhược Ngu vừa đi vào vừa nói: Tôi đi nấu ăn.
"Tại sao lúc nào cậu cũng cảm thấy tôi đói?" Sư Diệc Quang bất mãn nói.
"Vậy tại sao anh lại đứng ở cửa?"
Sư Diệc Quang nói:
"Không có gì, tôi kêu người tới nấu ăn, cậu không cần làm."
Hóa ra đang đứng chờ anh về ăn.
Đỗ Nhược Ngu nhếch môi, tổng giám đốc càng ngày càng tri kỷ.
Sư Diệc Quang đang nói chuyện, lúc đầu cũng khá bình thường, khi Đỗ Nhược Ngu đi tới, anh ta đột nhiên nhíu mày, vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó tức giận nói:
"Cậu quả nhiên đã làm gì bên ngoài."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!