Bọn họ đang trò chuyện trong nhóm, Đỗ Nhược Ngu cũng thấy được.
Tức phụ cướp được là cái gì, anh không khỏi đỏ mặt.
Anh nhớ lại chuyện đã xảy ra hơn ba năm trước.
Khi đó, ngay ngày đầu tiên anh đến công ty, ban đầu nhân sự sắp xếp phải đi đào tạo trước rồi đến các phòng ban để luân phiên học tập, kết quả là trong lúc anh thành thật ngồi chờ, một người từ bộ phận nhân sự đột nhiên xông vào.
Đỗ Nhược Ngu nhất thời không nhận ra người đàn ông này là ông chủ công ty, Sư Diệc Quang còn trẻ, cao lớn, anh chỉ cảm thấy mẹ ơi người đàn ông này thật đẹp trai.
Kết quả là, anh chàng đẹp trai này bước đến gần, chỉ vào anh nói với người ở bộ phận nhân sự:
"Tôi muốn đứa trẻ này".
Sau đó anh ta nói với anh: Đi theo tôi.
Lúc ấy Đỗ Nhược Ngu bị dọa ngốc, tưởng rằng người đàn ông này là một tên cướp, nhưng lại được biết anh ta là tổng giám đốc công ty.
…… Trách không được, đây chính là vị tổng tài bá đạo trong truyền thuyết, hễ đến là cướp người.
Làm thư ký tổng giám đốc hay bắt đầu từ dưới lên, Đỗ Nhược Ngu đã suy nghĩ nữa ngày, nếu đi theo con đường thăng tiến từng bước, có thể ở tuổi ba mươi anh sẽ trở thành một giám sát viên nhỏ, sau đó xem liệu anh có kỳ ngộ để có thể trở thành giám đốc bộ phận không.
Mà làm một thư ký, điều đó phụ thuộc vào việc tổng giám đốc có muốn kiểm soát anh tiếp tục làm việc hay liệu anh ta có cho anh cơ hội phát triển tự do hay không.
Đỗ Nhược Ngu cẩn thận cân nhắc, vẫn bị đánh bại do diện mạo của Sư Diệc Quang.
Một người đẹp trai như vậy chắc không khó để hòa hợp lắm.
Anh đồng ý làm thư ký của tổng giám đốc.
Các bạn cùng lớp lúc đó cũng hoài nghi về quyết định của anh, dù sao nói ra cũng không hay ho gì, làm thư ký còn phải làm một số công việc như bưng trà rót nước.
Đỗ Nhược Ngu liền nghĩ, đánh cuộc một phen đi.
Kết quả lương của anh cao hơn bạn học rất nhiều, trong vòng ba năm anh đã đổi nhà, hiện tại đã tiếp quản vị trí của Hàn Dung, đạt được điều mình mong muốn và đang phát triển ở một vị trí tốt.
Chỉ là Đỗ Nhược Ngu phỏng đoán tính cách Sư Diệc Quang hơi lệch lạc, vừa mới bắt đầu cho rằng chỉ là băng sơn bình thường, không ngờ lại là che giấu ngạo kiều.
Anh cũng không ngờ mình lại cưới đượctổng giám đốc chứ đừng nói đến việc tổng giám đốc lại là sư tử.
Cảnh ngộ con người thật sự kỳ diệu.
Đỗ Nhược Ngu nhìn Sư Diệc Quang đang nằm trên sô pha xem điện thoại, phát hiện anh càng ngày càng lười duy trì vẻ ngoài, về đến nhà có thời gian thì lại trạch.
Đỗ Nhược Ngu đi qua, ngồi xuống cạnh anh ta, Sư Diệc Quang cảnh giác nhìn anh: Làm gì?
Tổng giám đốc chắc chắn cũng đã nhìn thấy cuộc trò chuyện trong nhóm, Đỗ Nhược Vũ trực tiếp hỏi:
"Tổng giám đốc, sao anh lại trực tiếp xuống mời tôi làm thư ký cho anh?"
Sư Diệc Quang ánh mắt lóe lên, nói:
"Không có gì, tôi cần một người đáng tin cậy để làm việc."
Đỗ Nhược Ngu suy nghĩ một chút:
"Làm sao anh biết tôi có đáng tin hay không? Ngày đầu tiên đi làm, chúng ta chưa từng gặp mặt."
"Gặp qua. Đỗ Nhược Ngu ngẩn người, gặp qua sao? Sao anh không nhớ rõ?"Khi nào gặp qua?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!