Sau khi Sư Diệc Quang trở lại, mọi việc trong công ty vẫn diễn ra như bình thường, Sư Duệ gõ Đỗ Nhược Ngu một cái rồi không làm gì cả.
Đỗ Nhược Ngu mơ hồ cảm thấy quan hệ giữa tổng giám đốc và chủ tịch hình như không tốt như vậy.
Một ngọn núi không thể chứa hai con hổ.
Nhưng chuyện này không thể đi hỏi, tranh đấu hào môn trong truyền thuyết, nhiều ít gì anh cũng nghe thấy.
Nhưng đôi khi anh cũng quên mất mình là người đã vào hào môn.
Hiện tại ban ngày anh làm thư kí hào môn, chạng vạng làm đầu bếp nhỏ hào môn, buổi tối làm công cụ ấm giường hào môn, ba công năng hợp nhất, anh thật là yêu nghề kính nghiệp, chăm chỉ tiến tới mẫu mực.
Sư Diệc Quang sớm muộn gì cũng sẽ ăn cơm ở nhà, hai người chia tay rời công ty, sau đó gặp nhau ở nhà, Đỗ Nhược Ngu nấu bữa tối cho hai người, sau đó cùng ăn, sau đó nằm chung giường ngủ, sau đó Đỗ Nhược Ngu sáng dậy sớm để nấu bữa sáng.
Sư Diệc Quang thực sự giống như những gì anh ta nói, chỉ thích ăn thịt, cơ bản không đụng đến đồ chay, và đặc biệt thích ăn thịt bò, một bữa có thể ăn rất nhiều, số lượng đồ ăn khiến Đỗ Nhược Ngu sợ hãi.
Ngày hôm đó Đỗ Nhược Ngu gọi qua số Sư Diệc Quang cho đặt nguyên liệu nấu ăn, kết quả người ta lái xe tải chuyển tới, nhân viên giao hàng còn sang sảng nói:
"Anh là đầu bếp mới của Sư tổng sao? Sư tổng vẫn luôn ăn đồ đã nấu sẵn, lần này lại yêu cầu giao đến nhà."
Đỗ Nhược Ngu nghĩ thầm, thực xin lỗi, tôi không phải đầu bếp, tôi là phu nhân tổng tài.
Vì thế trong phòng bếp lại nhiều thêm một tủ đông mới, chủ yếu dùng để thịt, nhưng nhập nhiều dùng cũng mau.
…… Như vậy cũng khá tốt, nguyên liệu nấu ăn sẽ không lãng phí, hơn nữa thực khách ăn nhiều, đầu bếp mới có động lực a.
Cho nên thời gian anh ở cạnh tổng giám đốc càng nhiều, sau đó Đỗ Nhược Ngu phát hiện, Sư Diệc Quang kỳ thật……
Rất trạch!
Nếu không có việc gì làm thì nhất định sẽ về nhà, sau đó sẽ không đi đâu cả, dù là trong thư phòng hay tầng hầm, đọc sách hay xem Internet, dù sao thì anh ta cũng chỉ ở nhà.
Có rất nhiều lần Đỗ Nhược Ngu thấy anh ta nằm ngiêng trên sopha trong tầng hầm, dưới cánh tay ôm đệm, nghiêng người nhìn màn chiếu, rất lười biếng thoải mái, nơi nào còn có cái bộ dáng tổng tài bá đạo.
Kết quả anh mới vừa đi qua, Sư Diệc Quang liền đứng dậy, làm bộ ngồi nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp.
Đỗ Nhược Ngu luôn cảm thấy anh ta như này…… Rất giống mèo nhà họ, không phải ăn chính là ngủ.
Nói bá đạo tổng tài mỗi ngày ao rượu rừng thịt ngợp trong vàng son đâu?
Hơn nữa ngày thường ăn nhiều như vậy, còn trạch, tại sao lại không mập? Tối nào dính lên người anh cũng thấy cơ bắp cứng ngắt.
Đỗ Nhược Ngu trộm nhéo cái bụng mềm mại của mình, cực kì không phục.
Có đôi khi Sư Diệc Quang sẽ kêu Đỗ Nhược Ngu lại đây, chủ yếu là ra lệnh anh cùng lướt Weibo.
Tuy rằng Lễ Anh có bộ phận xã giao, hơn nữa bọn họ là tổng công ty, điều hành công ty riêng, nhưng Sư Diệc Quang vẫn thích lên mạng quan sát nghệ sĩ với hướng đi của mấy hạng mục.
Sư Diệc Quang có một tá tài khoản Weibo do Đỗ Nhược Ngu nuôi, anh ta cần thì lấy ra dùng.
Lúc Đỗ Nhược Ngu vừa mới bắt đầu làm chuyện này sốc vô cùng, sau này mới phát hiện, trong ngành này tất cả mọi người có lẽ đều có loại tinh thần ngồi lê đôi mách.
Tài khoản riêng đương nhiên không hiệu quả bằng thủy quân của công ty, nhưng tổng tài vui vẻ là được.
Đỗ Nhược Ngu ngồi xuống thảm trước sopha, Sư Diệc Quang ngồi trên sô pha chỉ huy anh dẫn dắt tiết tấu.
Sư Diệc Quang nghiêng người nhìn điện thoại của Đỗ Nhược Ngu, cánh tay của Đỗ Nhược Ngu hay đụng tới đùi Sư Diệc Quang.
Sư Diệc Quang có đôi khi lại lên WeChat mình nói nói chuyện phiếm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!