Chương 29: Đột Nhiên Hắn Hiểu Ra Tại Sao Mấy Ngày Nay Lại Không Vui

Chu Lê nghiêm mặt, gắt gao nhìn chằm chằm con đường phía trước, tăng tốc hết sức có thể. Trước kia cuộc sống của cậu quá dễ dàng thuận lợi, tuy rằng đôi lúc vẫn sẽ tiếc nuối một chút vì những chuyện nhỏ nhưng những chuyện lớn chưa bao giờ khiến cậu hối hận như lúc này.

Cậu hối hận bản thân đã quá do dự. Cốt truyện đã nát, Quý nhị thiếu bên kia không hành động theo nguyên văn nữa, tình hình không lạc quan lắm.

Rõ ràng cậu đã đoán ra có lẽ Quý Thiếu Yến muốn lật bài với mình, nhưng lại sợ nếu mang hắn cho Quý lão gia tử có khả năng Quý Thiếu Yến sẽ bị trị thành kẻ ngốc, cuối cùng chỉ trì hoãn hai ngày thôi lại cho ra cái kết quả này. Quý Thiếu Yến sắp chết mới có thể trở về cơ thể con người.

Quý nhị không biết được chuyện này, nhìn thì có vẻ không cần lo lắng, nhưng hắn đã sống dưới cái bóng của Quý Thiếu Yến nhiều năm như vậy, rốt cuộc người cũng rơi vào tay mình tất nhiên không giết chết Quý Thiếu Yến ngay mà sẽ tra tấn hắn từ từ.

Dưới tình huống ấy có khi Quý Thiếu Yến sẽ tuyệt thực tự sát nhưng cũng có khi sẽ bị ngược đãi thật lâu mới chết đi, cậu biết với tính cách của hắn tám phần sẽ không thỏa hiệp, cuối cùng sẽ chọn đi lên con đường thứ hai.

Chu Lê với hình người của Quý Thiếu Yến không có tình cảm gì nhưng nếu đổi lại là husky thì thật sự cậu không chịu nổi.

Đó chính là con husky cậu đã nuôi thật lâu, cục lông ấy tuy rằng luôn tự bế nhưng vẫn chịu bồi cậu rút bài cùng với chơi đùa, chịu nghe cậu kể chuyện, nghe cậu ca hát, chịu cho cậu ôm cho cậu vuốt ve, chỉ cần nghĩ tới cảnh husky bị châm tàn thuốc hay cắt mất một đoạn nhỏ đuôi đã khiến cho cậu không kiềm nổi lửa giận.

Nhưng có rất nhiều chuyện đã qua đi rồi thì hối hận hay tức giận gì đều vô ích cả. Cậu luôn không để mình bị những cảm xúc tiêu cực khống chế quá lâu, liều mạng đạp mạnh chân ga phóng đi, cuối cùng thấy được chiếc xe quen mắt kia ở phía xa.

Cậu điều chỉnh lại tốc độ, bắt đầu suy nghĩ xem hiện tại nên làm gì. Nói thật chuyện cậu có thể làm lúc này thật sự không nhiều, sau khi Quý nhị nghe được tin tức chắc chắn sẽ lệnh cho bọn chúng nhanh chóng mang husky đưa tới, trừ khi cậu có thể thuyết phục Lâm gia kéo dài thời gian thêm một giờ đồng hồ, nếu không thì cũng chỉ có thể lén đi theo chúng tìm cơ hội cứu chó.

Nhưng hiện tại đã chứng minh con chó mà bọn chúng luôn tìm chính là con này, Lâm gia lại biết rõ cậu từng nuôi mấy ngày nên khẳng định không tin cậu không biết gì, e là sẽ tìm cậu tính sổ.

Nếu thật sự cùng đường, có khi cậu nên thử tìm cách tiếp cận Chu nhị trong trò chơi để về lại hào môn trước rồi mới tìm cách cứu chó sau? Chu Lê cau mày, không ngừng phân tích thiệt hơn, một lát sau lại phát hiện chiếc xe phía trước không lái về khu Hành Bình mà muốn lên cao tốc.

Chuyện này có chút bất thường. Tình huống như này bình thường không phải nên giao cho lão đại trước, sau đó lão đại mới giao lên trên sao? Là do lão đại không ở nhà hay là do người trong xe nhận được mệnh lệnh trực tiếp đưa cho Quý nhị? Chu Lê vừa nghĩ vừa đánh lái vào cao tốc.

Quý Thiếu Yến đã biết được nguyên nhân bọn chúng đi lên cao tốc. Hắn vừa nghe được bọn chúng nói chuyện điện thoại, biết được đứa em trai ngu của mình đêm nay mời khách, Nhị gia và Lâm gia đang trên xe đi vào nội thành, lúc này cũng đang từ khu Hành Bình bên kia đi lên cao tốc nên hai bên hẹn nhau gặp mặt ở hội sở.

Mà chờ đến lúc tới hội sở hắn sẽ rơi vào tay đứa em ngu. Hắn chỉ cảm thấy trong lòng thật nặng nề. Em trai hắn đúng ngu nhưng cạnh nó rất có thể có quân sư, sai lầm tương tự chắc chắn sẽ không phạm thêm lần nữa, sợ rằng sẽ lập tức nhốt hắn lại.

Hắn có thể trốn một lần nhưng rất khó để trốn thêm lần thứ hai. Còn có ngốc bạch ngọt...! sau khi Lâm gia biết mình bị lừa chắc chắn lúc trở về sẽ tìm cậu tính sổ.

Đồ ngốc kia lúc đó hẳn đã thấy hắn bị bắt đi, hiện tại không chừng đã tưởng tượng ra thứ gì lung tung rồi cũng nên, chắc là sẽ nghĩ ra chuyện kỳ quái gì đấy, sau đó lại trấn an Tống Oanh Thời rồi một mình đi gánh việc này. Hắn nghĩ được một nửa mới sực tỉnh lại, cảm thấy mình rảnh rỗi tới điên rồi.

Hiện giờ chính bản thân mình hắn còn lo không xong sao lại dư hơi đi nhớ tới đồ ngốc kia, hắn là hắn nghĩ nhiều rồi, không thể nào người ta lại đuổi theo được. Đứa ngốc kia thật sự đang đuổi theo đó.

Cậu chợt nảy ra một sáng kiến, liền dùng một tay lái xe, tay còn lại móc điện thoại ra báo cảnh sát, nức nở hô:

"Cứ mạng với, chó của em bị người ta trộm rồi!"Bên kia dừng một lúc rồi trấn an:

"Đừng gấp, nói rõ tình huống nào."Chu Lê nói:

"Mấy anh biết cái tin tìm chó rất hot hôm nay chứ?"

Bên kia dĩ nhiên có biết. Bởi vì mất tích trong địa bàn của bọn họ nên tài khoản official website nhanh chóng bị cư dân mạng tag tới lag luôn.

Bên kia tức thì tập trung, hỏi:

"Biết chứ, có liên quan gì tới chuyện này?"

"Thì chính là con chó kia đó!" Chu Lê vô cùng đau đớn, "Đó là do em gái em nhặt được nuôi thật là lâu, hôm nay nghe được chuyện hotsearch vốn định cùng nó nói tiếng chia tay đàng hoàng rồi đi trả cho người ta, nhưng ngờ đâu có hai người vì mấy đồng bạc mà phát điên đánh em gái em một trận, cướp chó chạy mất rồi!

Em đang đuổi theo xe bọn chúng đây, ở trên đường cao tốc vào nội thành, xin các anh nhất định phải ngăn bọn họ lại!"Chuyện này quả thật quá đơn giản.

Lâu lâu mới có một lần nhận được vụ hot như này nên bên kia cực kỳ để ý, vừa giữ máy với cậu vừa liên hệ nhân viên công tác bên trạm trên cao tốc, đồng thời còn phân tích xong tuyến đường lái xe đuổi qua. Vì vậy đợi đến lúc hai kẻ kia vừa ra khỏi đường cao tốc đã bị cảnh sát chặn lại.

Vẻ mặt bọn chúng mơ mơ hồ hồ nghe lời tấp xe vào lề sau đó mở cửa xuống xe, thấy cảnh sát vòng sang bên kia ôm husky ra càng lú hơn:

"Sao vậy, đây là chó của chúng tôi mà!"Người nọ vuốt husky trấn an:

"Thôi lý do lý trấu, cướp chó của người khác mà còn văn vở."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!