Ngắm nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Cảnh Hạo ở cự ly gần còn thú vị hơn cả những gì Đạm Mạch tưởng tượng.
Người nam sinh cao lớn cúi đầu, quay mặt sang một bên, môi mím chặt. Trong ánh mắt rõ ràng là muốn biện bạch điều gì đó, nhưng tính cách lại khiến cậu chẳng thể nói nên lời.
Giống như một chú chó lớn bị bắt nạt.
"Trêu em thôi." Đạm Mạch thu tay lại, giọng điệu giống như đang trêu đùa và trò chuyện với một cậu em trai nhỏ tuổi, "Mấy cậu con trai tầm tuổi các em không hay so đo hơn thua à, nhất là mấy đứa tập thể thao như các em, ấn tượng này có vẻ nghiêm trọng nhất nhỉ?"
Giống như vài ngày trước, Đạm Mạch say rượu nhắn tin cho Cảnh Hạo bảo xem cơ bụng, ảnh rất nhanh đã được gửi đến.
Góc độ, ánh sáng, hình ảnh đều rất tốt, nếu không Đạm Mạch cũng không đến mức hoàn toàn không kiềm chế được.
"Thành thạo ghê." Đạm Mạch khẽ thốt ra một câu, "Không lẽ trước đây cũng..."
"Không có!"
Cảnh Hạo chưa đợi Đạm Mạch nói hết đã cướp lời.
"Em không làm chuyện đó..."
Cậu nói, có lẽ cũng cảm thấy chuyện chụp ảnh cơ bụng gửi cho Đạm Mạch hôm đó hơi xấu hổ.
"Chụp ảnh cơ bụng cho anh Đạm Mạch, cũng là lần đầu của em."
Như sợ gây ra hiểu lầm, Cảnh Hạo còn cố ý nhấn mạnh một câu: "Em cũng chỉ làm có một lần này thôi."
"..."
"..."
Vẻ mặt thuần khiết và ngoan ngoãn này, rõ ràng đã xấu hổ đến mức nhớ lại, nhưng vẫn phải giải thích với mình trước, khiến Đạm Mạch lại một lần nữa cảm thán.
Sao lại có người ngoan đến mức này được chứ.
Ngoan đến mức anh không đành lòng trêu chọc nữa.
Đạm Mạch đi đến tủ đồ ở góc lớp học, lấy ra một chiếc hộp dụng cụ.
Hộp được đặt trên bàn. Sau khi mở ra, Đạm Mạch bắt đầu nghịch ngợm thứ gì đó.
Cảnh Hạo nhìn qua, dường như là một loại đất sét mềm.
Đạm Mạch đang dùng tay nặn ra những viên bi và hình bầu dục với kích cỡ khác nhau, còn dùng nhiều dụng cụ mà cậu không biết tên để tạo ra nhiều chi tiết nhỏ với hình dáng khác nhau.
Đạm Mạch liếc nhìn sang bên cạnh, khóe môi khẽ cong lên.
Cảnh Hạo ngồi bên cạnh, xem rất chăm chú, rõ ràng có thể thấy sự tò mò trong mắt cậu, nhưng lại cố nhịn không lên tiếng làm phiền.
Quả thực là khác với những người trước đây.
"Em chưa từng yêu đương à?" Đạm Mạch đang làm thì đột nhiên hỏi một câu.
Thấy Cảnh Hạo phủ nhận, anh lại nói: "Cấp ba và đại học đều không có người mình thích sao? Chắc có không ít người theo đuổi em nhỉ."
"Em không thích họ." Cảnh Hạo lắc đầu, nói, "Cũng chưa có người mình thích."
Còn những người đã tỏ tình với cậu, thực ra cậu không nhận ra, cũng không nhớ nổi mặt họ.
Ánh mắt Đạm Mạch hơi trầm xuống, nhưng rất nhanh lại điều chỉnh lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!