*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm tinh mơ.
Giang Cao nhìn người ngoài ban công gội đầu, rửa mặt, sấy khô tóc, cạo râu xong còn thoa cả nước dưỡng.
Lại lục lọi trong tủ quần áo một lúc, mặc một bộ đồ mà Giang Cao chưa từng thấy bao giờ rồi ra khỏi phòng.
Cánh cửa ký túc xá được đóng lại rất nhẹ nhàng. Rõ ràng là Cảnh Hạo không hề biết đã có người thức giấc.
Giang Cao giật mình bật dậy, mở to mắt nhìn về hướng cửa ký túc xá trống rỗng, thậm chí điện thoại reo lên cũng không nhận ra.
"Tắt báo thức đi." Giọng nói ngái ngủ của Phó Thần vang lên một cách khó chịu.
"Lão Phó." Giang Cao ngơ ngác tắt báo thức, nhưng không ai đáp lại, cậu ta lại vỗ vỗ vào thanh giường, "Lão Phó!"
"... Làm gì?"
Giang Cao há hốc mồm, "Cậu nói xem, có phải thằng nhóc Cảnh Hạo đó thực sự muốn hẹn hò với Đạm Mạch không?"
"Vậy thì trong ký túc xá chỉ còn lại hai chúng ta là cẩu độc thân thôi!" Giọng Giang Cao trở nên kích động, "Cậu tuyệt đối không được phản bội tổ chức đâu đấy!"
Phó Thần lườm cậu ta một cái, lật người ngủ tiếp.
Cảnh Hạo đi trên con đường trong trường.
Mỗi khi đi qua một vật thể có thể phản chiếu, cậu lại không kìm được mà nhìn vào hình bóng của mình trong đó.
Ngày thường cậu quen với phong cách thể thao, nên không quen với trang phục ngày hôm nay, càng lo lắng không biết bộ đồ này có hợp mắt Đạm Mạch không.
Suy cho cùng, việc có thể trở thành người mẫu của Đạm Mạch hay không, là tùy thuộc vào ngày hôm nay.
Cảnh Hạo đương nhiên phải thể hiện tốt những ưu điểm của mình, không chỉ là vóc dáng.
Vì vậy, hôm nay cậu mặc một chiếc áo khoác gió dáng dài màu đen, bên trong là áo len cổ lọ màu trắng tinh.
Quần cũng được thay bằng chiếc quần ống suông đen thoải mái, kết hợp với một đôi giày thể thao màu trắng, đơn giản với ba màu đen, trắng, xám, nhưng lại càng tôn lên khí chất.
Đôi chân với tỷ lệ hoàn hảo được gói gọn trong chiếc quần ống thẳng, một chiếc thắt lưng da thắt eo, làm nổi bật thêm vóc dáng thon dài. Dây đai trang trí bên ngoài áo khoác buông xuống hai bên, làm giảm bớt sự cứng nhắc quá mức, làm nổi bật thêm sự trẻ trung và năng động.
Cảnh Hạo vuốt vuốt mấy sợi tóc rũ xuống trán, để cho kiểu tóc bồng bềnh hơn một chút.
Sau khi sửa soạn một lúc, cậu mới phát hiện dưới tòa nhà ký túc xá cách đó không xa đã có một bóng người gầy gò mặc đồ trắng đứng sẵn.
Cảnh Hạo chạy nhanh đến, khi đến bên cạnh người đó, thậm chí còn hơi thở gấp.
Đạm Mạch đã đến đó không biết từ bao giờ rồi.
Nói cách khác, không biết anh đã nhìn cậu chỉnh trang bao lâu rồi.
Cậu tự mình ăn mặc chỉnh tề, cũng vô thức nhìn qua trang phục của Đạm Mạch ngày hôm nay.
Cũng là ba màu đen, trắng, xám, nhưng chủ đạo là màu trắng, có chút giống lụa, lại có chút giống sa, Cảnh Hạo không thể nói rõ được kiểu dáng và chất liệu của bộ quần áo đó, cậu chỉ cảm thấy nó rất đẹp, rất hợp với Đạm Mạch.
Từ dưới nhìn lên, Cảnh Hạo chạm mắt với Đạm Mạch.
"Hôm nay anh có đẹp trai không?"
Đợi đến khi Cảnh Hạo thoát khỏi trạng thái ngẩn ngơ, miệng đã nhanh hơn não, "Ừm" một tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!