Rõ ràng là một phòng học rộng lớn chỉ có ba người, nhưng Hứa Tinh Tinh lại cảm thấy rất chật chội.
Cậu ta ngồi trước bàn học nhỏ, vờ như đang ôn bài, nhưng thực chất lại lén lút nhìn Đạm Mạch đang thong thả dựa vào lưng ghế quan sát, rồi lại nhìn Cảnh Hạo đang bị quan sát.
Không rõ vì sao, Cảnh Hạo rõ ràng ngồi rất thẳng thớm, nhưng một cách kỳ lạ, Hứa Tinh Tinh vẫn có thể nhìn ra ở cậu một khí chất gọi là 'lúng túng'.
Rõ ràng người lúng túng phải là cậu ta mới đúng chứ? Mua ly trà sữa quay lại mà sao thế giới đã thay đổi rồi!
Hơn nữa, Cảnh Hạo sao cứ nhìn về phía trước lớp học?
Hứa Tinh Tinh cắn ngón tay.
Ê, vừa nãy lúc mình ra ngoài, tấm màn chiếu đó có được kéo xuống không nhỉ?
Cảnh Hạo cũng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy ánh mắt của cậu lại vô thức lướt về phía tấm màn chiếu đó.
Máy chiếu đã tắt, rèm cửa cũng đã kéo lên, tấm màn chiếu trở về trạng thái màu xám trắng khi không sử dụng, bức ảnh đó đương nhiên cũng không còn nữa.
Nhưng ký ức thì không dễ dàng xóa bỏ như vậy.
Hay đúng hơn là không thể nào đuổi ra khỏi đầu.
Đạm Mạch vừa làm gì, tại sao lại phóng to ảnh của cậu lên màn chiếu?
Hơn nữa Cảnh Hạo nhìn rất rõ, lúc cậu đẩy cửa vào, tay của Đạm Mạch đặt ở chỗ đó rõ ràng là...
"Dạo này không có người mẫu, tìm chút cảm hứng thôi, em không phiền chứ."
Giọng nói mang theo một chút lạnh lùng tự nhiên vang lên, giống như một chậu nước đá dội vào bộ não đang quá tải của Cảnh Hạo, khiến cậu tỉnh táo lại. Cậu nhìn sang, vài giây sau mới nhận ra Đạm Mạch đang giải thích cho cậu về lý do bức ảnh kia xuất hiện trên màn chiếu.
Hóa ra là tìm cảm hứng.
Cảnh Hạo hầu như không do dự mà chấp nhận lý do này.
Thậm chí trong lòng còn có một chút vui mừng khó tả... Cậu còn chưa nói với Đạm Mạch về việc mình sẽ làm người mẫu cho anh, mà Đạm Mạch đã cảm thấy cậu rất phù hợp rồi, vậy thì những người đàn ông khác trong trường có ý đồ xấu với Đạm Mạch, đương nhiên cũng không còn khả năng cạnh tranh nữa.
"Ừm, không phiền." Cảnh Hạo đáp lại một cách bình tĩnh.
Hứa Tinh Tinh: o.O?
Hai người này đang nói chuyện bí ẩn gì vậy?
Hơn nữa, sao Cảnh Hạo lại đột nhiên đến làm người mẫu cho Đạm Mạch rồi?
Cậu ta nháy mắt với Đạm Mạch, nhưng anh lại làm như không thấy.
Không kìm được sự tò mò trong lòng, Hứa Tinh Tinh mở lời: "Mạch bảo, hai cậu..."
Đạm Mạch đưa điện thoại của mình ra cho cậu ta xem.
Hứa Tinh Tinh: ?
Ngón tay anh gõ gõ vào giờ trên màn hình khóa. Dưới ánh mắt khó hiểu của Hứa Tinh Tinh, Đạm Mạch nói: "Bây giờ là 3 giờ 46 phút chiều."
Hứa Tinh Tinh: Rồi sao?
Đạm Mạch không nhanh không chậm nói tiếp: "Còn chưa đầy 18 tiếng nữa là cậu sẽ vào phòng thi để bị chủ nghĩa tân cổ điển, chủ nghĩa hậu hiện đại và chủ nghĩa ấn tượng 'hành hạ' rồi đấy."
Hứa Tinh Tinh: ...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!