Ánh nắng sớm mai chiếu nghiêng vào phòng khách, phủ lên mái tóc dài trải trên sô
-pha những tia sáng vàng lấp lánh.
Đạm Mạch lười biếng cuộn mình trên sô
-pha, bên cạnh là con mèo bông lớn mà Cảnh Hạo tặng anh. Anh như chẳng có xương, tựa vào bụng mềm mại của con mèo bông, mắt khép hờ, hơi buồn ngủ.
Cửa phòng ngủ khẽ vang lên tiếng tay nắm, Đạm Mạch ngẩng đầu.
Cảnh Hạo bước ra từ phòng ngủ, biểu cảm đã trở lại bình tĩnh, cơ thể cũng vậy.
Nhưng vành tai vẫn còn vương chút đỏ chưa tan hết, rõ ràng nói lên chuyện vừa xảy ra, và những lời đã được nói.
Cảnh Hạo nhìn về phía sô
-pha, khi thấy con mèo bông bị Đạm Mạch ôm dưới người, cậu khựng lại một chút.
Đạm Mạch vươn tay, ôm lấy cổ con mèo bông. "Quà sinh nhật em tặng, còn nhớ không? Anh thích nó lắm."
"Những lúc em không ở đây, toàn nó bầu bạn với anh."
Ánh mắt Cảnh Hạo hơi dao động, cuối cùng dời sang một bên.
Đạm Mạch trêu xong, cúi mắt nhìn tay Cảnh Hạo.
Không cầm giấy ăn.
"Thật sự kiềm chế thế à."
"Hay là..." Đạm Mạch cong môi, nụ cười đầy ý xấu. "Muốn anh giúp em?"
Hài lòng nhìn Cảnh Hạo lại đỏ bừng mặt, Đạm Mạch buông con mèo bông, đôi chân trắng thon dài gác trên tay vịn sô
-pha chạm đất, đứng dậy.
"Lát nữa xong thì thay bộ khác." Anh liếc nhìn đồng hồ, ra hiệu cho Cảnh Hạo đi rửa mặt. "Anh dẫn em đi ăn sáng."
Khu chung cư của Đạm Mạch quả thật không tệ, không khí sống động, các cửa hàng đầy đủ.
Quầy hàng sáng mịt mờ hơi nước, bày đủ loại món sáng quen thuộc. Bà chủ nhiệt tình chào khách, ông chủ bên cạnh rửa bát khử trùng. Lồng hấp xếp thành chồng, hết lại đầy, trong ngoài tấp nập người.
"Tiểu Mạch tới rồi, đông quá, ghép bàn nhé!"
Bà chủ bất ngờ quen biết Đạm Mạch, khiến Cảnh Hạo không khỏi tò mò liếc nhìn.
"Chàng trai này đẹp lắm nha, hai người đi cùng nhau à?" Bà chủ dọn nửa cái bàn, ra hiệu cho cả hai ngồi xuống.
Đạm Mạch không lên tiếng, cũng nhìn Cảnh Hạo, người hiếm hoi im lặng.
"Vẫn như cũ, một lồng sủi cảo hấp, một cốc sữa đậu." Bà chủ cười rạng rỡ nhìn Đạm Mạch, rồi quay sang Cảnh Hạo. "Cậu nhóc, cậu ăn gì?"
Cảnh Hạo nhìn thực đơn, gọi hai lồng bánh bao nhỏ, thêm một bát bún bò.
Bà chủ nói "Được, đợi chút" rồi đi, trước khi rời còn liếc Cảnh Hạo đầy tán thưởng. "Chàng trai này nhìn là biết ăn khỏe, thân thể tốt lắm!"
Ánh mắt Cảnh Hạo bất giác lướt về phía Đạm Mạch.
Lại ngoài dự đoán của cậu, đối với sự quan tâm có phần lải nhải của bà chủ, Đạm Mạch không những không lạnh mặt khó chịu, mà còn khẽ cười gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!